Ánh mắt của ông cụ Lệ lạnh băng băng: "Không bao giờ có cái gọi là hối cũng không kịp cả."
Vòng tay của Lệ Lôi bảo vệ Hạ Lăng thật chặt, gió biển gào thét thổi vào cơ thể của hai người. Phía sau anh là rào chắn giữa du thuyền và biển cả, không còn đường lui nữa.
Đám thuộc hạ của nhà họ Lệ áp sát từng bước.
Mục tiêu của bọn họ rất rõ ràng, đó là dồn người vào góc chết, tóm gọn một lần. Dù kỹ năng bơi lội của Lệ Lôi rất tốt, nhảy xuống biển cũng có thể thoát được, nhưng anh còn ôm Hạ Lăng, Hạ Lăng bị gãy xương sườn, người bị thương nặng, xuống biển chính là đi vào đường chết. Vòng vây ngày càng nhỏ lại.
Hạ Lăng vẫn cầm chắc chìa khóa vừa mới đâm Lệ Phong bị thương, trên chìa khóa là vết máu loang lổ, không rõ là máu do cô ho ra hay là máu của Lệ Phong. Cô nhìn thoáng qua những người tới gần kia, trên mặt là vẻ lạnh lùng, độc ác, ánh mắt nhìn cô như nhìn một vật chết vậy.
Cảm giác nguy hiểm đáng sợ chợt ập đến bao phủ lấy cô.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com