Từng dòng kýức lộn xộn kinh khủng hiện lên, làm cô không còn trụ nổi.
Cô men theo tường, lảo đảo lui về phía sau.
Lệ Lôi nhìn cô chăm chú, tiến sát tới từng bước: "Làm sao vậy, nguyên nhân là gì?" Trực giác cho anh biết, đây là bí mật then chốt của cô, trong chớp mắt rất nhiều chuyện thoáng qua trong đầu anh, giọng hát trời phú kinh người, đáy mắt đau thương thần bí, và lúc cưỡi ngựa ở Nam Sơn, kỹ thuật cưỡi ngựa thành thạo từđâu mà có…
Anh muốn biết tất cả về cô.
Nhưng Hạ Lăng chỉ lắc đầu, càng lui lại càng hoảng loạn hơn.
"Không nói sao?" Anh nhìn sâu vào cô. "Phản ứng của em rất kỳ lạ, thân là một người nghệ sĩ, dù chỉ là người mới debut thôi… cũng phải có thói quen xuất hiện trước ống kính. Mà thực tế, Đàm Anh và Vệ Thiều Âm đều nói với tôi, cảm giác với ống kính của em khá tốt, còn tự nhiên hơn nhiều nghệ sĩ lâu năm."
"Cho nên..." Anh kết luận: "Em không sợống kính, mà là sợ camera giám sát."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com