Hạ Lăng liếc nhìn tờ báo, cười phì: "Đúng là tự tin."
Lâm Úc Nam vẫn tỏ ra nhàn nhã, trong mắt lại lóe lên ánh sáng sắc bén: "Rốt cuộc cô có chắc không? Đàn ông quỳ xuống trước mặt phụ nữ hát bài "chinh phục" thì có thể thành một câu chuyện hay. Nhưng con gái mà quỳ xuống trước mặt đàn ông hát bài "chinh phục" thì còn ra thể thống gì nữa?"
Hạ Lăng kiêu ngạo hếch cằm: "Sao tôi có thể thua được?"
"Thua thì không ai cứu được cô đâu." Lâm Úc Nam ném tờ báo qua một bên. Thật ra anh ta vẫn có phương án khẩn cấp, cho dù Hạ Lăng thua cũng có cách đối phó, giúp cô xuống sân khấu mà không bị mất mặt. Nhưng anh ta không định nói cho cô biết, sống gian nan thì chết mới an nhàn, phải khiến cô có chút ý thức được nguy hiểm, quyết đánh đến cùng mới được.
Hạ Lăng cũng không quan tâm đến chuyện có người cứu hay không, thắng Bạch Mộ Dung là chuyện dễ dàng.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com