"Tại sao tôi phải chữa mặt cho cô?" Hạ Lăng nghiêng đầu trông vô cùng đáng yêu.
Nam Cung Thanh Nhã nghẹn ứ, suýt chút nữa là phun ra ngụm máu, không thể tin được con ả khốn nạn này lại có thể thốt lên một câu hỏi đê tiện như thế? Nếu không phải bởi vì Hạ Lăng thì sao mặt mình lại biến thành như thế? Nhưng cho dù trong lòng có tức giận thì bây giờ đang phải cầu cạnh người ta, cô ta buộc phải ăn nói khép nép: "Chữa khỏi mặt rồi thì 60 tỷ sẽ là của cô."
Hạ Lăng khẽ cười, thong thả lên tiếng: "Thật là kỳ lạ. Cô Nam Cung, có phải cô đã nhầm lẫn ở đâu rồi không? 60 tỷ đó vốn là tiền cô nợ tôi, vậy mà cô lại muốn dùng tiền của tôi để ra điều kiện với tôi sao?"
Con ả đê tiện này!
Nam Cung Thanh Nhã hận không thể chém Hạ Lăng thành trăm mảnh, nhưng phải nhịn, giọng cô ta hơi lạc đi: "Vậy cô nói xem phải làm sao?"
Support your favorite authors and translators in webnovel.com