Cô từ từ bước vào, ngồi xuống cạnh Lệ Lôi tự nhiên như không.
Lệ Lôi tự tay rót một ly rượu nho trắng cho cô và buông lời oán trách: "Sao đi lâu thế?"
Cô nhận ly rượu và cười tươi: "Rất lâu ạ? Vừa nãy em đang đàn yên lành ở dưới lầu, kết quả lại tranh cãi với hai kẻ không có mắt một trận." Nghe thấy Lệ Lôi hỏi chuyện, cô biết ngay ba con nhà Nam Cung không nói ra chuyện gặp được cô. Về tình cảm có thể tha thứ, mới nãy bọn họ cũng không được lợi gì từ cô, ngược lại uổng phí mất năm mươi triệu mà còn bị cô chế nhạo, mất mặt quá đỗi nên chắc chắn sẽ không chủ động nhắc tới với Lệ Lôi.
Lúc này, nghe thấy cô nói như vậy, cơn giận của Nam Cung Thanh Nhã sắp không đè nén được nữa, giọng điệu lạnh lùng và kiêu ngạo như trên cao nhìn xuống: "Diệp Tinh Lăng, đây không phải là nơi mà cô nên tới."
Hạ Lăng chớp mắt, nghe không hiểu ý của cô ta.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com