Hạ Lăng không ngờ Nam Cung Thanh Nhã lại không có nguyên tắc như vậy.
Ba mươi tỷ, nói không đưa là không đưa, đùa bỡn người ta à? Cô lại muốn khóc rồi, nói với vẻ rất không vui: "Thành thật chút đi được không? Cô nợ tiền tôi đấy." Thời buổi này, đòi nợ quả nhiên còn khổ mắc nợ, hu hu hu.
Đám nhân viên cửa hàng vây quanh xem, trong mắt cũng ngấm ngầm lộ vẻ khinh thường.
Người gây hấn trước là Nam Cung Thanh Nhã, còn bắt đám đông có mặt tại đó làm chứng để tránh việc Hạ Lăng thua rồi không chịu nhận. Nhưng hiện giờ thì sao? Chính Nam Cung Thanh Nhã thua mà lại không biết nhục nhã như thế, vậy cũng được hả? Hóa ra nhân phẩm của cô Nam Cung cũng chỉ đáng ba mươi tỷ thôi...
À, không đúng.
Đám nhân viên cửa hàng cảm thấy, bọn họ đều bị cô Diệp và người đàn ông trẻ tuổi với ngữ điệu lạnh nhạt kia tẩy não mất rồi. Ba mươi tỷ sao có thể dùng từ "chỉ đáng" để hình dung? Đây rõ ràng là một khoản tiền cực lớn, khoản tiền cực lớn đấy!
Support your favorite authors and translators in webnovel.com