Phượng Côn cảm thấy mình cực kỳ vô tội.
Anh ấy rất biết điều buông Hạ Lăng ra, đã thấy boss nào đó sa sầm mặt mũi, tóm gáy bạn nhỏ Hạ Lăng, xách cô ra từ trong lòng anh ấy.
"Chú ý hình tượng!" Anh dữ dằn nói với cô với cô.
Bạn nhỏ Hạ Lăng hơi ấm ức: "Chúng em đã lâu lắm không gặp nhau rồi."
"Em vẫn như vậy với tất cả những người đã lâu lắm không gặp à?!" Cô nàng này có biết thế nào là nam nữ khác biệt hả?
"Anh ấy khác, anh ấy là…" Hạ Lăng còn muốn nói gì đó thì thấy ánh mắt như muốn ăn thịt người của boss, nên giọng càng lúc càng lúc càng nhỏ, cuối cùng đành tủi thân nhận sai: "Sau này em sẽ không ôm anh ấy nữa…"
"Ngoài anh ra, ôm bất kỳ ai cũng không được!" Boss vẫn nghiêm mặt.
"…Vâng." Bạn học Hạ Tiểu Lăng quyết định quân tử không để ý đến cái thiệt trước mắt, không ôm thì không ôm: "Vậy anh cũng không được ôm cô gái khác."
"Anh ôm cô gái khác bao giờ?!" Boss đen mặt.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com