Hạ Lăng bị hắn ta dọa sợ đến nỗi không dám trái lời hắn ta.
Cô không còn thức dậy lúc nửa đêm chăm sóc đứa bé nữa, nhưng giữa đêm khuya lại vẫn thức giấc, trở mình liên tục.
Bùi Tử Hành cũng bị làm tỉnh, hỏi cô: "Sao thế?"
Cô khẽ nói: "Hình như em nghe thấy bé con đang khóc."
Bùi Tử Hành hừ lạnh.
Hạ Lăng không dám lộn xộn nữa, ép mình tiếp tục ngủ, nhưng mắt lại mở trừng trừng đến tận hừng đông. Sắc mặt của cô thoạt nhìn còn tiều tụy hơn trước đó rất nhiều.
Bùi Tử Hành không còn cách nào khác, đành phải chấp nhận việc cô thức dậy lúc nửa đêm đi chăm sóc đứa bé.
Dù sao hắn ta cũng muốn cô ngoan ngoãn, sớm ngày khỏe lại. Bác sĩ nói, nếu không dưỡng sức thật tốt, có lẽ sau này sẽ không thể mang thai lại nữa, Bùi Tử Hành tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com