Bùi Tử Hành đi theo cô, rồi nắm chặt lấy tay cô: "Tiểu Lăng, em vẫn ổn chứ?"
Hiện giờ cô đã kiệt sức, cũng không có tâm trạng để nói chuyện. Cô hận hắn vô cùng. Nếu không phải người đàn ông này cướp đi bùa hộ mệnh của cô, thì cô đã không bị hoảng loạn, đến mức không đủ sức để đẻ thường mà phải dùng kẹp sản khoa. Nếu không dùng kẹp sản khoa, có phải đứa bé đã có thể bình an vô sự rồi không?
Cơ thể cô hơi run lên, hai tay đan vào nhau, áp vào ngực cầu nguyện.
Bùi Tử Hành thấy cô như thế, vẻ mặt càng trở nên xám xịt, âm u hơn. Hắn đang nghĩ, nếu đứa con hoang kia có thể bình an sống sót, hắn nhất định sẽ đưa nó đến một nơi không thể sống nổi.
Đột nhiên, cô y tá chạy tới báo tin vui: "Chúc mừng ông chủ Bùi và cô Bùi, đứa bé bình an vô sự rồi!"
"Đứa bé ở đâu? Cho tôi nhìn nó một chút." Hạ Lăng thều thào lên tiếng.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com