Hạ Lăng yếu ớt nhìn Bùi Tử Hành, hỏi hắn: "Đứa bé không sao chứ?"
Vẻ mặt Bùi Tử Hành sa sầm, rõ ràng vừa rồi hắn còn vô cùng thương xót cô, nhưng nghe thấy cô vừa tỉnh dậy đã hỏi đến đứa con hoang trong bụng, lửa giận bỗng bùng lên.
"Chưa chết, thật đáng tiếc." Hắn nói.
Hạ Lăng không ngờ hắn lại trả lời như vậy. Cô nhìn hắn, nước mắt lại trào ra.
Sinh mệnh bé nhỏ này thật mới khổ làm sao, không có sự bảo vệ của bố ruột, bị người đàn ông khác nhìn chằm chằm như hổ vồ mồi. Nó thật sự có thể giữ được tính mạng sao?
Thấy cô khóc, trong lòng Bùi Tử Hành hơi bực bội: "Đứa bé đã được an toàn rồi, em khóc gì chứ? Hạ Lăng, tôi nói cho em hay, bây giờ em đã vợ của tôi rồi, đừng có rơi nước mắt vì người không liên quan nữa."
"Tôi không phải là vợ của anh." Hạ Lăng yếu ớt nói.
Bùi Tử Hành nói: "Đã ký tên trên Giấy chứng nhận kết hôn rồi."
"Tôi vẫn chưa ký tên." Hạ Lăng cố chấp nói.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com