Vành mắt của cô nóng lên, nước mắt đảo quanh.
Lệ Lôi tiến lên mấy bước, ôm cô vào lòng một lúc lâu.
"Anh rất nhớ em." Anh nói.
Lúc này cô mới lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng tránh thoát khỏi anh: "Em... Em đã là người của Bùi Tử Hành rồi."
Biểu cảm của anh ảm đạm hẳn, phút chốc sau lại ép mình mỉm cười: "Thì có sao? Lúc em gặp xui xẻo, anh ta cũng không cứu em nhanh bằng anh." Anh xoay một vòng trước mặt cô: "Tiểu Lăng, em nhìn xem, cách ăn mặc này của anh cũng không tệ lắm, phải không? Bọn anh đến đưa em ra ngoài."
Lúc anh nói lời này, biểu cảm vẫn thản nhiên như vậy, như thể tất cả những chuyện không vui và bất đồng trong những ngày này của họ bọn chưa từng xảy ra. Anh thậm chí còn không hỏi cô vì sao đang êm đẹp lại vào khách sạn Nhạn Vân, cũng không hỏi đứa bé trong bụng cô là thế nào.
Thái độ của anh khiến Hạ Lăng bình tĩnh lại.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com