Cô bất chấp áo ngủ trên người là áo mới, quỳ xuống, vươn tay tìm kiếm.
Sờ soạng mấy lần nhưng không tìm thấy cái gì, cô không thể tin được, rõ ràng vừa rồi cô trông thấy màu đỏ sậm lóe lên, không thể nào là ảo giác được, không thể nào! Cô nằm rạp hẳn xuống, cánh tay duỗi dài hết mức, lại tự cổ vũ mình. Nước bẩn lạnh buốt thấm vào áo ngủ, ướt đẫm hai tay và hai chân cô, cả người rất khó chịu, nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng.
Lại một lần nữa, tìm một lần nữa, nhất định sẽ thấy…
Nhưng cô vẫn không tìm được cái gì.
Sau lưng bỗng có giọng nam trầm thấp vang lên: "Em đang tìm cái gì?"
Cô giật mình, quay đầu lại, trông thấy bóng hình cao lớn của người đàn ông đứng dưới trăng, mặc bộ áo ngủ lụa màu đen, hắn ta như hòa làm một với bóng tối. Khuôn mặt người đàn ông kia có mảng sáng mảng tối, làm nổi bật khuôn mặt không hiện rõ cảm xúc của hắn ta. Hắn ta cứ lặng yên nhìn Hạ Lăng như vậy, không rõ vui buồn.
Là Bùi Tử Hành, hắn ta dậy từ khi nào?
Support your favorite authors and translators in webnovel.com