Hạ Lăng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thấy con đường lúc đến đã khuất trong bóng cây râm mát, mờ mờ ảo ảo, không phân biệt được cây nào mới là gốc cây vừa nãy cô co người thật lâu. Cô mang theo may mắn nghĩ, chắc là Bùi Tử Hành không thấy rõ đâu nhỉ? Nhưng vừa nghĩ, cô lại thấy thấp thỏm, trước giờ hắn ung dung thản nhiên, nhưng luôn nắm rõ mọi thứ trong tay, có lẽ trong lòng đã sớm biết rõ rồi.
Cô sợ hãi nhìn qua hắn.
Bùi Tử Hành vươn tay, sờ vào má cô, sau đó lướt qua mắt cô, sống mũi, bờ môi, vuốt dọc cần cổ cô rồi vòng ra sau gáy, kéo cô đến trước người hắn.
Hạ Lăng không dám cử động.
Hơi thở của hắn gần ngay trước mắt, có thể nghe thấy tiếng thở.
Cô cảm thấy môi mình lạnh toát, là môi của hắn đột ngột đánh úp, ngậm lấy môi cô.
Hạ Lăng giật nảy mình, vô thức giãy giụa, nhưng tay hắn lại càng ghì chặt hơn, cố định cô vào chỗ ngồi. Cô nức nở, muốn nói không, nhưng môi đã bị hắn khóa chặt, không thốt ra được tiếng nào.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com