Hạ Lăng nhận lấy, trong lòng ngập tràn sự cảm động: "May mà có anh, A Côn, anh suy nghĩ chu đáo quá."
Phượng Côn mỉm cười, mở một bản nhạc du dương, êm dịu như tiếng nước chảy, không phải ca khúc đang thịnh hành mà là một khúc hòa tấu violon và dương cầm cổ điển, rất thích hợp để dưỡng thai. Giọng nói của anh vẫn dịu dàng như cũ: "Em cứ ở đây nghỉ ngơi cho tốt đi, không cần thu âm lại đâu, chúng ta cũng không gấp, yên tâm dưỡng thai mới là chuyện quan trọng nhất."
Hạ Lăng mỉm cười điềm đạm, cô nhích người tới gần ghế sofa, lật xem những quyển sách kia.
Càng xem, cô càng lo lắng: "Trời ơi, trong sách nói là trong lúc mang thai không được uống thuốc, lúc trước em bị thương rất nặng, không biết đã dùng bao nhiêu thuốc rồi, có khi nào sẽ ảnh hưởng đến bé con không?"
Cô nhìn Phượng Côn với vẻ cầu xin, gương mặt cũng tái đi.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com