Đó là khóa vân tay, sạch sẽ và lạnh lẽo.
Đèn đỏ lập loè, một giọng nói ngọt ngào cất lên nhắc nhở: [Xin lỗi, vân tay sai.]
Hạ Lăng ngẩn ra, thử lại lần nữa: [Xin lỗi, vân tay sai.]
Lúc này cô mới nhớ ra, bản thân mình đã không phải là người kia nữa. Đế Hoàng đã từng là nhà của cô, mà hiện giờ, chẳng qua là một lồng giam lộng lẫy, dù lớn, dù xa xỉ, sau cùng cũng lạnh như băng.
"Cô Diệp." Sở Thâm ngắt ngang suy nghĩ của cô: "Cô không được phép vào phòng nghỉ này, dưới lầu còn có phòng nghỉ khác. Nếu cô mệt, tôi sẽ đưa cô đến đó ngồi."
"Ai đang dùng căn phòng nghỉ này?" Hạ Lăng hỏi.
"Không có ai." Sở Thâm đáp ngắn gọn, rõ ràng không muốn cô tiếp tục đặt câu hỏi: "Mời sang bên này, tôi đưa cô xuống lầu."
Hạ Lăng nhìn cánh cửa trượt bằng kính kia, bàng hoàng một lúc rồi xoay người muốn rời khỏi.
"Ô, đây không phải Diệp Tinh Lăng sao?" Một giọng nữ ngọt ngào quen thuộc vang lên.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com