Sống những ngày tháng như vậy thì có khác gì bị giam cầm.
Hạ Lăng thường mơ thấy ác mộng, cô mơ thấy những tháng ngày cuối cùng của kiếp trước, cô bị giam ở nơi tối tăm kinh khủng, cô bị xích lại chiếc xích vàng ở trên chiếc giường lớn được trải tơ lụa lạnh lẽo. Căn phòng hồi đó cũng yên tĩnh trống trải như thế này, đến mức sau khi cô giật mình choàng tỉnh từ trong mơ, cô vẫn không thể phân biệt nổi mình đang ở đâu.
Ngày này qua ngày khác, cô tỉnh lại từ cơn ác mộng, mồ hôi lạnh chạy ròng ròng.
Người đàn ông cao to anh tuấn như ma thần đứng cạnh giường hơi cúi đầu nhìn cô.
"Đừng mà…" Cô vô thức cuộn mình lùi về sau, miệng lẩm bẩm hai tiếng này.
Bùi Tử Hành giật mình, hắn vươn tay về phía bàn tay đang quờ quạng giữa không trung của cô.
Cô nhìn chiếc khăn lông ướt vẫn đang còn bốc hơi nóng trong tay hắn, trông thấy chậu nước có in số phòng bệnh cách đó không xa, cô bỗng nhớ ra mình đang ở đâu, lúc này là lúc nào.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com