Sắc mặt của Hạ Lăng hơi tái, bước lên cầm lấy hộp đựng hoa hồng.
Trong ánh mắt kinh hãi của đám bạn cùng phòng, cô giơ nó lên, đập mạnh xuống nền. Thủy tinh yếu ớt vỡ nát tạo ra những âm thanh giòn tan, những mảnh thủy tinh vụn lấp lánh văng ra đầy đất.
"Tinh Lăng, cậu..." Lan Lan kinh ngạc không nói thành lời.
Hạ Lăng không đểýđến cô ta, khẽ mím môi, mặt vô cảm đi tìm cây chổi, quét dọn những mảnh vỡ vàđổ vào một túi nilon đen. Sau đó ra ngoài, đi qua ba lôđất và vứt vào thùng rác lớn nhất, bẩn thỉu nhất.
Đêm khuya tĩnh lặng.
Cô kéo tấm thân mệt mỏi trở về ký túc xá, đắp chăn đi ngủ.
Ác mộng không ngừng.
Sâu trong màn sương mù vô tận là một lồng giam khổng lồ. Cô không biết mình bước vào trong lồng từ lúc nào, chỉ biết là khi cô vội vàng muốn tìm cửa ra, thì dù chạy về phương hướng nào, cuối cùng đều bị lớp hàng rào sắt lạnh băng ngăn cản đường đi... Đằng sau có cái gìđóđang áp sát, ẩn trong sương mù, không thể nhìn rõ...
Lúc bừng tỉnh, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Cô ngồi trên giường, hai tay ôm đầu gối, không dám chợp mắt, gắng gượng chịu đựng một đêm.
Sáng sớm, Lan Lan nhìn cô như nhìn thấy quỷ: "Tinh Lăng, đêm qua cậu đột nhập nhà người ta cướp của hay là bị thất tình? Sao ngồi thừ trên giường không ngủ thế? Hơn nữa sắc mặt lại kém như vậy, mắt còn có quầng thâm nữa?"
Hạ Lăng chỉ coi như không nghe thấy, rời giường rửa mặt đi tập luyện.
Lúc nhảy suýt nữa trẹo chân, lúc hát bị lạc nhịp rất nhiều lần.
Cô gọi điện thoại cho Vệ Thiều Âm, nói tạm thời gần đây sẽ không đến chỗ anh ta. Trong điện thoại, Vệ Thiều Âm châm chọc mỉa mai: "Phải đó, cô nên tự kiểm điểm lại mình cho đàng hoàng đi. Bài hát lần trước quả thực là tạo thêm trở ngại cho tôi chứ chẳng giúp được gì. Trạng thái như thế này mà còn muốn debut chắc?"
Cô không có lòng dạ nào đấu võ mồm với anh ta, thều thào nói: "Nếu không có việc gì thì tôi cúp máy đây."
Vệ Thiều Âm im lặng một lát: "Tiểu Lăng, gần đây cô có tâm sựà? Gặp phải việc gì phiền toái ư?"
Côđáp: "Không có."
Vệ Thiều Âm tiếp tục dạy dỗ cô: "Không có là tốt nhất. Nếu có việc gì nhớ phải nói với Đàm Anh. Cô là thực tập sinh, khi gặp phải phiền toái phải để anh ta lo. Đừng cố giấu giếm, đừng để anh ta vô công rồi nghề.."
Cô nói: "Tôi biết rồi."
Rồi đau đầu cúp máy.
Chuyện như thế này làm sao cô nói với Đàm Anh được? Đâu thể nói, tổng giám đốc Đàm, hiện giờ Chủ tịch Bùi của Đế Hoàng muốn bao nuôi tôi, phiền anh ta mặt xử lý anh ta giùm tôi?
Mấu chốt làĐàm Anh không thể làm điều đó.
Cô tiếp tục mơ thấy ác mộng đêm này qua đêm khác, vừa nhắm mắt lại, sương mù không bờ bến đã bủa vây xung quanh.
Liên tiếp rất nhiều ngày không được ngủđủ giấc, cả người côđều tiều tụy thấy rõ. Cô nơm nớp lo sợ chờđợi những thủđoạn tiếp theo của Bùi Tử Hành và Sở Thâm. Nhưng bọn họ lại như bốc hơi vào không khí, không có bất kỳ hành động gì nữa.
Cứ như vậy cho đến Tết âm lịch, trung tâm huấn luyện được nghỉ nửa tháng.
Cuộc sống của thực tập sinh thực ra rất vất vả, quanh năm suốt tháng cũng chẳng có kỳ nghỉ, chỉ có nửa tháng nghỉ Tết âm lịch này mới có thể về nhà. Cho nên vừa được nghỉ, người trong trung tâm huấn luyện đã về gần hết. Lan Lan và hai người bạn cùng phòng khác lên đường về nhà với tốc độ nhanh nhất. Trong ký túc xá trống trải còn thừa lại mỗi mình Hạ Lăng.
Đàm Anh hỏi cô sao còn không về.
Hạ Lăng hơi mờ mịt, trong trí nhớ của chủ nhân thân thể này, có rất nhiều thông tin về cha mẹ. Nhưng với cô, bọn họ lại hoàn toàn xa lạ, bất kể là hai tiếng xưng hô"cha mẹ" hay là hai người đang sống sờ sờ kia.
Cô không biết nên đối mặt với họ như thế nào.
"Cha"đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại tới thúc giục.
Đàm Anh nói: "Trở về thăm nhàđi, Diệp Tinh Lăng, một mình ở bên ngoài lâu như vậy, người trong nhà nhất định rất nhớ cô. Ngày lễ ngày tết trở vềđoàn tụ với gia đình là trách nhiệm của người làm con cái nên có."
Đúng vậy… Trách nhiệm.
Yên lặng ngẫm lại, nếu côđã chiếm thân thể của Diệp Tinh Lăng, nên gánh vác trách nhiệm tương ứng. Bỏđi, về thăm người nhà thay Diệp Tinh Lăng đi, cứ coi như là cảm ơn côấy đã nhường cho mình thể xác này.
Nhà họ Diệp ở ngay trong thành phố. Theo trí nhớ của chủ nhân thân thể này, Hạ Lăng đổi mấy tuyến xe buýt, băng qua hơn nửa thành phố mới đến trước cửa.
Mở cửa chính là mẹ kế, thái độđối với cô lạnh lùng và khắc nghiệt, nhưng lại làm cô có cảm giác thở phào nhẹ nhõm... Xét đến cùng, cô thực sự không biết nên ở chung với người được gọi là cha mẹ như thế nào. Mà khi đối mặt với mắt lạnh và sự thù hằn, ngược lại có lực miễn dịch rất mạnh.
Ông Diệp rất áy náy, ánh mắt nhìn cô ngập tràn tội lỗi, nhưng màông chỉ nói: "Tinh Lăng, cha biết con chịu ấm ức, nhưng con nhường dì Lưu của con một chút, được chứ? Những năm gần đây vì cái nhà này, bàấy cũng chẳng dễ dàng gì."
Hạ Lăng gật đầu ra vẻ không sao cả.
Trong lòng lại đang cười lạnh. Nếu cô nhớ không lầm, dì Lưu này từ bồ nhí bò lên, chèn ép đuổi vợ cảđi, tu hú chiếm tổ chim khách. Thảo nào nhiều năm nay chủ nhân thân thể này cũng không chịu gọi bà ta một tiếng "mẹ".
Tình yêu gìđóđều là giả. Thực chất chỉ có lòng người dễđổi.
Ban đêm cô vẫn ngủ không ngon như cũ, luôn nằm mơ thấy cơn ác mộng kia. Ban ngày thấy ông Diệp và dì Lưu ở cùng nhau, cô lại nhớ tới Bùi Tử Hành, dáng vẻ anh ta mặc áo khoác cho cô, dáng vẻ anh ta đút cơm cho cô... Quá khứùa về từng chút từng chút…
Mẹ kế châm chọc mỉa mai cô: "Ôi chao, ngôi sao lớn không quen ở căn nhà nhỏ của dân đen chúng tôi ư? Sao mới về mấy ngày màđã mặt ủ mày ê rồi? Nếu không thích, thừa dịp còn sớm, về trung tâm huấn luyện đi, đỡ phải ở lại trong nhàđen đủi!"
Cô nể mặt ông Diệp, coi như không nghe thấy.
Qua vài ngày, ông Diệp tới tìm cô: "Tinh Lăng, về nhiều ngày thế rồi mà con cũng chưa đi thăm Phỉ Phỉ. Ngày mai gia đình chúng ta cùng đến bệnh viện thăm em nó, thế nào?"
Hạ Lăng không cóý kiến.
Đối với cô em gái này, cô cũng hết sức xa lạ. Trong trí nhớ, chủ nhân thân thể dường như rất thích em gái Diệp Tinh Phỉ, Diệp Tinh Phỉ cười rộ lên như tràn ngập ánh mặt trời, cứ như có thể xua tan hết tất cả muộn phiền trên đời.
Nhưng đó không phải tình cảm của Hạ Lăng.
Tất cả tình thân của Hạ Lăng đều đã kiệt quệ hết ở kiếp trước. Đời này kiếp này, cô không cần bất kỳ tình cảm gì hết. Đối với cô, em gái trên danh nghĩa này, làm hết trách nhiệm cũng đãđủ rồi.
Cô theo ông Diệp và dì Lưu lên xe buýt, chen chúc với những hành khách hỗn tạp, đi đến bệnh viện. Gia đình này cũng không giàu có, chỉ là tầng lớp làm công ăn lương bình thường, bất kể làm chuyện gì cũng phải tính toán chi li. Đi xe buýt rẻ nhất, cũng đông đúc nhất. Bọn họ chịu đựng trên xe hai ba tiếng đồng hồ, sau khi xuống xe, Hạ Lăng chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, đi đường cũng lảo đảo.
Mỗi bước đều như trên mây, cô theo ông Diệp và dì Lưu vào thang máy của tòa nhà nội trú, đi lên khu vực VIP ở tầng cao nhất.
Dì Lưu bỗng nhiên giữ chặt ông Diệp: "Ông xã, tôi choáng đầu buồn ói, chắc chắn là vừa rồi đi xe bị say. Không được, tôi sắp nôn ra rồi, ông mau đưa tôi đi toilet..."
Ông Diệp cuống quýt đỡ lấy bà ta, lại khó xử nhìn Hạ Lăng. Do dự một lát, cuối cùng ông nói: "Tinh Lăng, nếu không, tự con đến phòng bệnh trước nhé? Không xa đâu, theo hành lang đi đến cuối là thấy, phòng 2206, rất dễ tìm."
Côđáp: "Vâng."
Rồi xoay người, một mình đi tìm phòng bệnh.
Quả nhiên rất dễ tìm, cuối hành lang là một cánh cửa gỗ nguyên chất, bề thế vàđẹp đẽ, tốt hơn rất nhiều so với cánh cửa trong nhà cha mẹ dùng. Cô ngẩng đầu nhìn biển số phòng, 2206, không sai.
Cô giơ tay đẩy cửa ra, bước vào.