webnovel

Thiên hậu trở về

Câu chuyện kể về cuộc đời của Thiên hậu Hạ Lăng, cô con gái mang số mệnh Phượng Hoàng của nhà họ Hạ. Hạ Lăng từ bé đã phải lớn lên trong cô nhi viện do gia đình sợ vì số mệnh cô quả vô cùng hiếm gặp đó làm hại đến tính mạng. Cùng với người em gái Hạ Vũ ốm yếu mà cô hết mực yêu thương, 2 chị em đã trải qua tuổi thơ nhọc nhằn, khổ cực. Hạnh phúc như mỉm cười với cô khi cô gặp được Bùi Tử Hành, người đàn ông quyền thế, đứng đầu gia tộc nổi tiếng trong giới kinh doanh, ông chủ của Công ty giải trí Đế Hoàng. Nhưng cũng chính từ đây, bi kịch cuộc đời cô được viết tiếp: sau tất cả những hào nhoáng của cuộc sống xa hoa, của ngôi vị Thiên hậu trong giới ca hát nhờ tài năng thiên bẩm tuyệt vời, của tình như yêu rời non lấp biển với người đàn ông mà cô coi như bố, như anh, như người tình chân quý nhất,… là tấn bi kịch thảm thiết cũng chính từ tình yêu đó sinh ra. Hạ Lăng bị hiểu lầm, bị giam cầm, ngược đãi, bị chính người em gái chửi rủa hành hạ, rồi bị hại chết trong đau đớn. Thiên hậu trở lại chính là cuộc trọng sinh của Hạ Lăng, hồi kiếp trong hình dạng của một người khác, một thân phận khác – Diệp Tinh Lăng, nhưng trí nhớ, tài năng và nỗi đau vẫn hoàn toàn là Hạ Lăng, nó ám ảnh, cắn xé, dằn vặt cô đến mức tưởng như không thể thoát ra được. Cho đến khi cô gặp được Lệ Lôi, người đàn ông khôi ngô, tuấn tú, sinh ra trong dòng dõi gia đình xã hội đen có máu mặt trên thế giới, sau bao năm vào sinh ra tử đã trở về xây dựng Công ty giải trí Thiên Nghệ, thì cô như được hồi sinh bởi mối lương duyên định mệnh, rằng anh chính là cây ngô đồng có thể hóa giải số mệnh Phượng Hoàng khắc nghiệt của cô. Mối tình của Hạ Lăng và Lệ Lôi trải qua muôn ngàn sóng gió, hợp tan ly biệt, bị các thế lực cản trở, hãm hại. Nhưng số mệnh họ vô tình đã được gắn kết với nhau, trải qua bao kiếp nạn cũng chỉ như số phận thử thách, để cuối cùng họ nhận ra chân ái của mình.

Xia Wanying · Urban
Not enough ratings
1438 Chs

Chương 29: Đế Hoàng của các người thật thú vị

Editor: Nguyetmai

Nếu như Hạ Lăng còn đang ở Đế Hoàng thì Hạ Lăng sẽ không để Hạ Vũ hát như vậy. Dù cô ta có cố chấp không chịu nghe thì cũng sẽ có Bùi Tử Hành giúp côđạt được nguyện vọng…

Cô lại vô tình nghĩ tới người kia rồi.

Hạ Lăng nhắm mắt lại, đuổi bóng dáng cao lớn đẹp trai ra khỏi đầu, tự nói với mình rằng: "Đừng quay đầu lại, dù gì cũng không trở về được nữa."

Bên ngoài phòng hóa trang, vang lên tiếng gõ cửa.

Vệ Thiều Âm hơi mất kiên nhẫn: "Vào đi."

Cửa bịđẩy ra, hai người đi vào là Sở Thâm và Hạ Vũ.

Lần đầu tiên gặp lại ở kiếp này, Hạ Lăng kinh ngạc trước sự bình tĩnh của mình. Hạ Vũ trước mặt cô có phần xa lạ. Cô ta mặc bộ trang phục diễn mà cô chưa thấy bao giờ, chất lụa satin trắng bạc ôm lấy đáng người tuyệt đẹp yếu đuối của cô ta.

Hạ Vũ ra vẻ sợ hãi lên tiếng: "Anh Vệ…"

Vệ Thiều Âm bỏ cốc nước trong tay xuống, cất giọng lạnh nhạt: "Chuyện gì."

Hạ Vũ tủi thân, muốn nói lại thôi.

Sở Thâm bước lên, nhìn thẳng vài Vệ Thiều Âm: "Anh Vệ, những lời anh nói trong tiết mục có phải hơi quá hay không?"

Vệ Thiều Âm cười nhạt: "Tôi đây chỉăn ngay nói thật thôi. Sao hả, tôi nói gì còn cần Đế Hoàng cho phép hay sao?"

Sở Thâm cố gắng bình tĩnh ôn hòa: "Tôi biết, ông chủ Lệ của Thiên Nghệ cóô to dù lớn, các anh không sợđắc tội với Đế Hoàng như những công ty khác. Nhưng làm người nên để lại đường lui, thì ngày sau mới tốt đẹp được. Tôi hy vọng Anh Vệ có thể rút lại những lời nói trong tiết mục vừa rồi, Đế Hoàng sẽ mang ơn anh vì chuyện này."

Câu cuối cùng còn ẩn chứa thái độ kiêu căng từ trên cao nhìn xuống.

Vệ Thiều Âm xì một tiếng: "Sở Thâm, anh có nhầm không vậy? Trước đây anh dẫn dắt Hạ Lăng thì sẽ không ai tính toán anh vì thái độ này. Nhưng bây giờ, anh lại nhận cái loại này…" Anh ta hất cằm, chỉ Hạ Vũ. "Ngay cả phong cách âm nhạc hợp với mình là gì cũng không biết rõ, anh mong chờ cô ta sẽ nổi được bao lâu?"

"Anh Vệ, mời anh nói chuyện chúý chút!" Sắc mặt Sở Thâm không tốt lắm.

"Tôi cho rằng tôi đã chúýđủ rồi." Vệ Thiều Âm thong dong đón nhận ánh mắt Sở Thâm. "Chỉ là một ca sĩ trong phòng ghi âm mà thôi, tưởng mình giỏi lắm hả?" Trong showbiz, nói ca sĩ ghi âm như là chửi người ta vậy. Nếu ca sĩ ghi âm, nghĩa là không có bản lĩnh hát, chỉ dựa vào công việc hậu kỳ.

Hạ Vũ tái mặt cãi lại: "Tôi… Tôi không phải ca sĩ ghi âm…"

Vệ Thiều Âm liếc nhìn cô ta, trong giọng nói là sự khinh thường: "Tôi rất hiếu kỳ, rốt cuộc Phượng Côn và cô thù hằn cỡ nào mới cho cô hát bài này. Âm sắc của cô không bằng một phần vạn của Hạ Lăng, vậy mà cũng dám học côấy hát giai điệu cóđộ khó cao? Đúng là lần này bài hát debut của cô thu rất thành công, nhưng rốt cuộc là cô hát một câu sửa một câu, sau đó ghép thành một bài, hay là ghi âm liền một mạch, chính cô là người biết rõ nhất… Lại còn dám nói không phải ca sĩ ghi âm?"

Bài hát của Phượng Côn trước giờđều khó hát, với bản lĩnh của Hạ Vũ không thể lưu loát liền mạch được.

Sở Thâm cau mày: "Anh Vệ, anh nghiêm khắc quá rồi. Hạ Vũ mới debut thôi, khó tránh khỏi việc thiếu kinh nghiệm, lúc ghi âm sửa một chút là chuyện thường, sau này dần dần sẽđược thôi."

Vệ Thiều Âm nhìn anh ta như nhìn kẻ ngu: "Sở Thâm, anh làm người đại diện của Hạ Lăng nhiều năm như vậy, rốt cuộc là không hiểu thật hay giả vờ không hiểu? Giọng của Hạ Vũ không hát được bài của Phượng Côn, đây không phải vấn đề kinh nghiệm hay không, mà cô ta không có thiên phú! Nếu như cứ khư khư cố chấp, hát bài mà bản thân không thể, kết quả chỉ có một…"

"Một ngày nào đó, cô ta sẽ bị mất giọng."

Đây mới là hậu quảđáng sợ nhất, đả kích mang tính hủy diệt.

Trong phòng hóa trang hoàn toàn yên tĩnh

Một lát sau, Sở Thâm nhìn Hạ Vũ, sắc mặt khó coi: "Tiểu Vũ, không phải em nói là không sao à?"

Hạ Lăng âm thầm thở dài, Sở Thâm là một thương nhân khôn khéo, nhưng người như vậy thường không có khiếu nghệ thuật, với tố chất âm nhạc của anh ta thì không thể phát hiện điều bất ổn trong đó. Mà Vệ Thiều Âm chỉ nghe một bài là có thể nói trúng tim đen.

Hạ Vũ nghẹn ngào nói: "Em… Em cho rằng Phượng Côn đang dọa em."

Vệ Thiều Âm hứng thú nhìn cô ta: "Xem ra hai người có thù thật rồi? Phượng Côn và chị gái côđã hợp tác mười năm, thế mà cô lại không tin tưởng anh ta như vậy."

Hạ Vũ và Sở Thâm đồng loạt biến sắc.

"Tôi và Phượng Côn không có thù, là tôi không hiểu chuyện, không nghe lời khuyên của anh ấy." Hạ Vũ cười yếu ớt.

"Một người mới debut, lại nghi ngờ và làm trái với ý kiến của nhà sản xuất công ty." Vệ Thiều Âm thản nhiên nói, "Đế Hoàng nhà mấy người thú vị thật đấy."

Sắc mặt Sở Thâm không tốt, nhưng mà dù sao vẫn nhớ mục đích của lần này màáp chế cơn giận.

"Anh Vệ." Anh ta nói từ tốn: "Tôi xin lỗi vì vừa rồi đã thất lễ với anh."

Không hổ là thương nhân, thấy không cứng được thì quay ra mềm. Hạ Lăng chưa bao giờ thấy Sở Thâm cúi đầu trước ai, cho tới bây giờ chỉ có người khác xin anh ta, chưa từng thấy anh ta cầu xin ai?

Trong lòng có chút xúc động, từ sau khi cô chết, có rất nhiều chuyện đã thay đổi.

Sở Thâm nói với Vệ Thiều Âm: "Anh là nhà sản xuất nổi tiếng, cao cấp nhất, hà tất phải chấp nhặt với một ca sĩ mới? Truyền đi thì có phần hơi mất thân phận của anh."

"Cho nên?" Giọng của Vệ Thiều Âm hòa hoãn vài phần.

Dù sao mọi người đều trong vòng, có mặt mũi, nếu làm lớn quá cũng khó coi. Nếu Sở Thâm đã bắc thang, Vệ Thiều Âm cũng không thể không xuống.

Hạ Lăng tiếp tục sống chết mặc bây, coi như mình tàng hình, đứng một bên xem trò vui.

Sở Thâm nở nụ cười công thức: "Cho nên, chúng ta nói chuyện. Anh Vệ, chỉ cần anh rút lại những lời nói trong tiết mục, Đế Hoàng nguyện bày tỏ lòng biết ơn chân thành nhất."

Tỏ lòng biết ơn chân thành nhất…

Anh ta định dùng gìđể tỏ lòng? Hay làđang định giao dịch ngầm? Hạ Lăng có nên tránh đi không?

Trong đầu hiện nhiều dấu chấm hỏi liên tiếp, Hạ Lăng chăm chú suy tư một lát, nhưng vì quáít kinh nghiệm làm nhân viên quèn nên không hiểu được ý chính.

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Vệ Thiều Âm vang lên, giải quyết thắc mắc của cô: "Xin lỗi, Anh Sở, tôi không bao giờ rút lời mình đã nói."

Sở Thâm khẽ nhíu mày.

Dù sao cũng là người đại diện hàng đầu, lại có kinh nghiệm phong phú, nên dẫu có vấp phải trắc trở vẫn bất khuất: "Anh Vệ quả là người có nguyên tắc như lời đồn." Anh ta trầm ngâm một chút. "Tôi hiểu sự kiên trì của anh, cũng xin anh thông cảm vì Hạ Vũ là một người mới."

Anh ta nói rồi nhìn Hạ Vũ.

Hạ Vũ lập tức lộ vẻ mặt ngoan ngoãn nhỏ bé yếu ớt, như nai con vô tội: "Anh Vệ, xin anh giơ cao đánh khẽ."

"Đừng như vậy, cứ như tôi đang ức hiếp côấy." Vệ Thiều Âm có chút phiền lòng, quay đầu nói với Sở Thâm: "Sao tôi không biết anh phiền thế nhỉ? Nói đi, rốt cuộc muốn tôi thế nào? Ngoài việc rút những lời này."

Sở Thâm rũ mắt xuống: "Tôi sẽ sắp xếp một vài người xử lý việc vừa rồi, để loại bỏảnh hưởng tiêu cực trong tiết mục, lúc đó xin anh Vệ giữ sự im lặng làđược. Đương nhiên, những chuyện này sẽ không ảnh hưởng gìđến anh. Hơn nữa, như tôi vừa rồi, Đế Hoàng sẽ bày tỏ sự biết ơn và thành ýđầy đủ."

Nói cho cùng, vẫn là muốn dựa vào tiền tài.

Dù sao Đế Hoàng tiền nhiều thế, đập chết một người rất dễ.

Sở Thâm từng dùng chiêu này để giải quyết nhiều phiền não cho Hạ Lăng. Hôm nay, anh ta vẫn sử dụng nó thành thạo như thế.

Vệ Thiều Âm cười khẽ: "Anh cảm thấy tôi thiếu cái gì?"

Anh ta bưng ly thủy tinh, chiếc đồng hồ Patek Philippe lóe sáng dưới ánh đèn. Đi xe nổi tiếng, mang đồng hồ nổi tiếng, dùng nhạc cụ nổi tiếng, nhìn sao cũng không giống người thiếu tiền. Nếu như Sở Thâm định dùng tiền đè người thìđã tính sai hoàn toàn, vì dùĐế Hoàng có nhiều tiền cũng không thể vung tiền như rác với chuyện lần này.

Dùng quyền thế cũng khó. Vệ Thiều Âm làđỉnh núi cao trong nước, khó hợp tác, càng không thể khai thác. Người ta đang ở Thiên Nghệ như cá gặp nước, nói một không hai, ngay cảông chủ Lệ cũng nể ba phần, đi Đế Hoàng làm gì, tranh ghế với Phượng Côn sao?

Hạ Lăng nghĩ tới nghĩ lui đều thấy đau đầu thay Sở Thâm.

Dù tiền tài hay địa vịđều không được thì còn dùng gìđược nữa?

"Không biết bình thường Anh Vệ thích gì?" Sở Thâm bình tĩnh nói. "Chỉ cần tôi có thể làm được thì nhất định sẽ làm thay anh."

Hạ Lăng nghe xong thì càng không đồng tình với Sở Thâm. Cô biết rõ Vệ Thiều Âm vô vị cỡ nào, anh ta chỉ thích sạch sẽ và yêu âm nhạc, ngoài ra chẳng thích gì khác. Màâm nhạc thì có gì anh ta không tự lấy được?

Quả nhiên Vệ Thiều Âm lắc đầu: "Tôi không cần gì cả." Nói rồi quay sang nhìn Hạ Lăng: "Cô muốn cái gì?"

"Tôi?" Hạ Lăng hơi giật mình, anh ta nhường cơ hội cho cô?

Chậc, đúng là hào phóng.