"Không có gì hết!" Hạ Lăng càng che kỹ hơn.
"Hừm?" Lệ Lôi không tin, đi lên trước mấy bước: "Có mùi canh, em nấu cho anh đó hả?" Anh không hề khách sáo, đoán trúng phóc: "Cải bắp… còn có, trứng gà?"
"Trong nhà chỉ còn mấy thứ này thôi." Hạ Lăng cam chịu, nhích người ra.
Thế là, boss Lệ thấy được đống… đồ ăn thảm đến mức không nỡ nhìn kia. Tạm gọi là đồ ăn đi, canh không ra canh, tất cả quện lại thành một cục, trông rất kỳ lạ, màu sắc hiếm thấy.
Hạ Lăng thấp thỏm nhìn anh.
"Tiểu Lăng!" Boss lớn thở dài.
"Hả?"
"Em nên cảm ơn Thiên Nghệ đã cứu mạng em."
"Gì cơ?"
"Tay nghề này của em…" Boss lớn cố gắng nặn ra một nụ cười: "Nếu đi làm đầu bếp gì gì đó thì sẽ chết đói ngoài đường mất."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com