webnovel

Thiên hậu trở về

Câu chuyện kể về cuộc đời của Thiên hậu Hạ Lăng, cô con gái mang số mệnh Phượng Hoàng của nhà họ Hạ. Hạ Lăng từ bé đã phải lớn lên trong cô nhi viện do gia đình sợ vì số mệnh cô quả vô cùng hiếm gặp đó làm hại đến tính mạng. Cùng với người em gái Hạ Vũ ốm yếu mà cô hết mực yêu thương, 2 chị em đã trải qua tuổi thơ nhọc nhằn, khổ cực. Hạnh phúc như mỉm cười với cô khi cô gặp được Bùi Tử Hành, người đàn ông quyền thế, đứng đầu gia tộc nổi tiếng trong giới kinh doanh, ông chủ của Công ty giải trí Đế Hoàng. Nhưng cũng chính từ đây, bi kịch cuộc đời cô được viết tiếp: sau tất cả những hào nhoáng của cuộc sống xa hoa, của ngôi vị Thiên hậu trong giới ca hát nhờ tài năng thiên bẩm tuyệt vời, của tình như yêu rời non lấp biển với người đàn ông mà cô coi như bố, như anh, như người tình chân quý nhất,… là tấn bi kịch thảm thiết cũng chính từ tình yêu đó sinh ra. Hạ Lăng bị hiểu lầm, bị giam cầm, ngược đãi, bị chính người em gái chửi rủa hành hạ, rồi bị hại chết trong đau đớn. Thiên hậu trở lại chính là cuộc trọng sinh của Hạ Lăng, hồi kiếp trong hình dạng của một người khác, một thân phận khác – Diệp Tinh Lăng, nhưng trí nhớ, tài năng và nỗi đau vẫn hoàn toàn là Hạ Lăng, nó ám ảnh, cắn xé, dằn vặt cô đến mức tưởng như không thể thoát ra được. Cho đến khi cô gặp được Lệ Lôi, người đàn ông khôi ngô, tuấn tú, sinh ra trong dòng dõi gia đình xã hội đen có máu mặt trên thế giới, sau bao năm vào sinh ra tử đã trở về xây dựng Công ty giải trí Thiên Nghệ, thì cô như được hồi sinh bởi mối lương duyên định mệnh, rằng anh chính là cây ngô đồng có thể hóa giải số mệnh Phượng Hoàng khắc nghiệt của cô. Mối tình của Hạ Lăng và Lệ Lôi trải qua muôn ngàn sóng gió, hợp tan ly biệt, bị các thế lực cản trở, hãm hại. Nhưng số mệnh họ vô tình đã được gắn kết với nhau, trải qua bao kiếp nạn cũng chỉ như số phận thử thách, để cuối cùng họ nhận ra chân ái của mình.

Xia Wanying · Urban
Not enough ratings
1438 Chs

Chương 17: Ăn trưa cùng trai đẹp

Editor: Nguyetmai

Không phải thứ gì quan trọng, Hạ Lăng dùng tay ra hiệu xin cứ tự nhiên.

Vệ Thiều Âm lên tiếng chào Lệ Lôi, cầm lấy nhạc phổ vội vàng rời đi. Hạ Lăng ngắm nhìn bóng lưng của anh, nghĩ, trước đó nghe người trong giới đồn rằng anh là kẻ cuồng công việc, quả nhiên không sai.

Dưới cây phượng vĩ um tùm chỉ còn lại một mình Lệ Lôi. Hạ Lăng vịn vào lan can sân thượng ở tầng hai nhìn anh, khoảnh khắc anh và côđối mặt, khóe môi anh nhếch lên nụ cười lười biếng: "Trước đó tôi có bảo quản gia đưa hoa phù dung tới, có thích không?"

Cô nhớ tới bó hoa trong phòng: "Rất đẹp, cảm ơn."

Thế là nụ cười của anh lại sâu thêm một chút.

Nhất thời cô không biết nên nói gì.

Hạ Lăng không muốn có liên quan gì với anh, cô khom người muốn rời đi, anh ta lại gọi cô lại.

"Chờđã, Diệp Tinh Lăng."

"Boss đại nhân còn việc gì sao?" Cô dừng bước, quay lại hỏi.

Trong tiết trời mùa hè tươi đẹp, anh nghiêng người dựa vào gốc phượng vĩ rực màu hoa. Tia nắng vàng trong suốt hắt lên trên mặt anh, ánh sáng biến đổi theo nụ cười đó, có cảm giác hấp dẫn không thể xác định được. Anh nói: "Tôi vốn hẹn A Vệăn trưa cùng, đi tắt qua chỗ cô, nghe thấy côđang hát nên dừng lại thưởng thức một lát. Nhưng mà ai ngờ, cô lại lừa cậu ta chạy mất rồi."

"..." Chuyện này sao có thể trách côđược, chính Vệ Thiều Âm muốn mượn sáng tác của côđi nghiên cứu đấy chứ, cô chỉ là một thực tập sinh nho nhỏở tầng lớp thấp nhất trong công ty, chẳng lẽ cô có thể ngăn được người sản xuất cao cấp nhất công ty hay sao?

Lệ Lôi tự biên tự diễn nói tiếp: "Vậy nên, chi bằng côđi ăn trưa với tôi đi?"

"Dạ?" Hạ Lăng hơi kinh ngạc, bất ngờ với lời mời này.

Anh vừa nói vừa cười rộ lên: "Ăn cơm một mình thật tẻ nhạt. Bữa trưa rất ngon đó, không lừa côđâu."

"Xin lỗi Boss, vết thương của tôi còn chưa khỏi hẳn, cần tĩnh dưỡng, xin thứ cho tôi không thể theo anh được, anh tìm người khác thì hơn." Cô cố gắng từ chối lễ phép hết mức. Là anh cảm thấy ăn cơm một mình tẻ nhạt, cũng đâu phải cô, ngược lại, cô rất thích một thân một mình ở lại đây, có nhiều giai điệu phải luyện tập như vậy, ai mà kiên nhẫn đi ăn tiệc với sếp lớn được chứ?

Trong mắt Lệ Lôi dường như lóe lên vẻ bất ngờ, chắc là không ngờ lại có người từ chối anh.

Cũng đúng, Hạ Lăng nghĩ, anh là cháu đích tôn của Lệ gia trong giới hắc đạo, lại là sếp lớn của Thiên Nghệ, thiên chi kiêu tử, từ trước đến nay được người ta nịnh bợ thành quen rồi, cứ cho rằng bất kể là anh nói cái gì, người khác đều sẽ vâng theo vôđiều kiện. Cô hiểu rất rõ những người có tiền này, đều có tật xấu giống nhau.

Nhưng chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt ngắn ngủi, Lệ Lôi đã khôi phục nụ cười lười nhác: "Mời hẹn không bằng ngẫu nhiên gặp mặt, thân là khách được mời, cô không cóýđịnh cho ông chủ chút thể diện này sao?"

Hạ Lăng hơi chau mày, nhận ra được vẻ uy hiếp mơ hồ trong lời của anh. Lời đã nói đến mức này rồi, cô mà còn không đi thì rõ ràng là không biết điều. Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, cô thầm thở dài bất đắc dĩ, chỉ có thểđồng ý thôi, cô xoay người, định đi xuống lầu đồng ý lời mời. Nhưng, bỗng nhớ tới gìđó, cô lại trở lại bên cạnh lan can, cảnh giác nhìn xuống lầu thêm vài lần.

Lệ Lôi vừa nhìn đã biết thừa suy nghĩ của cô: "Nhị Mao không cóởđây."

Cô khẽ thở phào một hơi, cả người nhẹ nhõm. Cũng may con báo đốm đó không có mặt, nếu không thì cho dù phải bất chấp nguy hiểm khi đắc tội đại Boss, cô cũng sẽ nhất định không ăn bữa cơm này.

Cô nói với Lệ Lôi: "Xin chờ một chút, tôi đi thay đồ rồi xuống liền."

Thời tiết trên núi hơi lành lạnh, Hạ Lăng lấy từ trong tủ quần áo ra một chiếc váy dài màu nâu nhạt, lại khoác thêm lớp áo khoác mỏng, sửa soạn xong xuôi, lúc này cô mới xuống lầu. Lúc nhìn thấy Lệ Lôi, anh không hề mất kiên nhẫn chút nào, ngược lại còn quan sát cô một lượt, trong đôi mắt màu xanh thẫm sâu thẳm toát ra chút tán thưởng: "Chiếc váy này rất tôn cô lên."

"Cảm ơn." Cô nói.

Nhìn Lệ Lôi ở khoảng cách gần còn đẹp trai hơn cả lúc đứng nhìn từ xa, đôi mắt hẹp dài hơi xếch lên, môi mỏng khẽ nhếch, nụ cười như có như không. Cổ anh đeo sợi dây hạt kim loại có treo hai tấm thẻ lính, không biết là làm bằng chất liệu gì mà lấp loáng ánh kim loại, chiếu lên màu da hơi sẫm anh, có một vẻđẹp như dã tính bẩm sinh.

Có một thời gian, trong giới nghệ sĩ rất thịnh hành dùng thẻ lính làm đồ trang sức, nhưng đeo hợp như thế, anh coi như làđộc nhất vô nhị.

Lệ Lôi đứng thẳng người dậy, dẫn Hạ Lăng đi về phía trước, miệng nói chuyện phiếm: "Cô rất sợ Nhị Mao à?"

Hạ Lăng im lặng mất một lúc.

Ngoại trừ nỗi sợ, còn có cả căm hận. Từ sau khi bị Bùi Tử Hành đối xử như vậy, không chỉ chó ngao, mà tất cả các loại mãnh thú có hình dáng tương tựđều khiến cô chùn bước, nhất là con báo đốm này còn từng vồ cô bị thương. Nhưng những lời này không thể nói với Lệ Lôi, cô chỉ nói: "Súc... Dã thú chung quy vẫn là dã thú." Cô vốn muốn nói là súc sinh, nhưng xét thân phận đại Boss của anh, côđành miễn cưỡng đổi lời.

Lệ Lôi không để tâm: "Bọn chúng còn trung thành hơn con người nhiều."

Có thể nhìn ra, con báo đốm đó quả thực rất tốt đối với anh. Mặc dù không có ai nói với cô, nhưng từ tình hình lần gặp ngẫu nhiên lúc trước, côđoán hẳn là có sát thủ tập kích Lệ Lôi, sau đó bị báo đốm vồ giết. Lúc anh bị thương, con báo đốm đó cáu kỉnh bất an như vậy, rõ ràng vừa lo lắng vừa sốt ruột. Cho nên, trong chuyện này, bọn họ sẽ vĩnh viễn không có tiếng nói chung.

Cô bèn hời hợt hỏi: "Bữa trưa định ăn gì vậy?"

Lệ Lôi liếc cô một cái, mỉm cười, cũng đổi chủđề: "Chờđến nơi rồi cô sẽ biết thôi."

Hạ Lăng vốn không mong chờ gì quá nhiều với bữa trưa, nhưng lại bị anh thừa nước đục thả câu gợi lên sự tò mò. Đi cùng anh men theo đường núi quanh co hồi lâu, thấp thoáng dưới bóng cây cối hoa cỏ phía trước là một bến đò tinh xảo.

Chiếc bè gỗ nho nhỏ cạnh mép nước, ngoại trừ người chèo thuyền đang đứng chống thì chỉ chứa được hai người. Lệ Lôi bước lên trước, tiếp đó lịch thiệp vươn tay ra, định dìu cô lên.

Hạ Lăng hơi nghiêng người tránh đi anh: "Tôi tự làm được."

Anh hơi nhíu mày, vô cùng tự nhiên thu tay lại, dường như chưa từng xảy ra chuyện từ chối gì hết.

Cô không khỏi khâm phục sự kiềm chế của anh, làm đại Boss, có thể cho lịch thiệp với một nhân viên nho nhỏ như thế quả thực không dễ dàng. Vừa nghĩ, cô vừa nhẹ nhàng bước lên bè gỗ, giữ thăng bằng vô cùng tốt, thậm chí còn không làm bè gỗ lắc lư. Cô hơi nhấc váy ngồi xuống, vừa ngẩng đầu lên đãđối diện với ánh mắt mang theo nét cười của anh.

"Con mắt chọn người của Đàm Anh không tồi." Anh nói.

"Dạ?" Cô hơi sửng sốt, đổi đề tài nhanh quá rồi đó.

Lệ Lôi nói: "Tập nhảy rất lâu rồi đúng không, nhìn không giống thực tập sinh mới được một hai năm."

Cô thầm run lên, không ngờánh mắt của anh lại sắc bén như thế. Người này rõ ràng đến cả khúc "Nhuộm hương đàn" nổi tiếng như vậy mà còn nghe không hiểu, sao mà vừa liếc mắt đã có thể nhìn thấu côđã luyện nhảy thời gian rất lâu rồi? Cô cân nhắc từng câu từng chữ trả lời: "Khi còn béđã thích khiêu vũ, người nhà cho tôi đến lớp vũđạo thiếu nhi, từ nhỏđã tập rồi."

Anh mỉm cười, không nói thêm gì nữa.

Nhưng dù sao trong lòng cô vẫn có chút bất an, sợ anh nhìn ra gìđó, cô thử thăm dò hỏi: "Anh có nghiên cứu nhiều vũđạo à?"

Anh trả lời có phần hững hờ: "Không tới mức nghiên cứu. Trước mấy ngày lúc A Vệ giày vòđám trẻ các cô, tôi cóđứng ở xa nhìn mấy lần, trình độ của những người khác và của cô không ở cùng đẳng cấp."