Vừa rồi Hạ Lăng chỉ lo giúp Lạc Lạc mà quên mất bên này còn có một nhóm người của Thiên Nghệ đặt kỳ vọng cao vào cô. Thế nhưng bây giờ có nói gì cũng đã muộn, Vương Quân đã lên sân khấu, ván đã đóng thuyền, không thể thay đổi nữa rồi.
Hơn nữa, dù có cho cô thêm một cơ hội nữa, tiên liệu được mọi người sẽ nổi giận, thì cô cũng vẫn sẽ giúp Lạc Lạc.
Lạc Lạc là bạn của cô. Cô không thể trơ mắt nhìn bạn mình rơi vào tay kẻ dê xồm kia, mất hết trong sạch và cả tiền đồ được.
"Em xin lỗi, chị Mạch Na, mọi người." Cô cúi đầu, thành khẩn xin lỗi mọi người, "Là em tự tiện đổi số thứ tự cho Vương Quân. Em làm vậy là có lý do bất đắc dĩ."
"Lý do bất đắc dĩ gì?" Mạch Na giận quá hóa cười. Hai người cộng tác lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô ấy nổi trận lôi đình thế này, "Dù thế nào em cũng không được vào vòng hồi sinh."
Hạ Lăng im lặng không nói gì.
Vẻ mặt Mạch Na dần dần thay đổi: "Em thật sự muốn vào vòng hồi sinh ư? Trời ạ, em phát điên gì vậy!"
Support your favorite authors and translators in webnovel.com