Sắc mặt Trịnh Đức Tùng thay đổi, quay đầu nghiêm khắc khiển trách bảo vệ: "Các anh làm việc kiểu gì đấy, còn không mau nhận lỗi với anh Lệ và cô Diệp?"
Mặt bảo vệ già xám ngoét: "Xin lỗi hai vị, là chúng tôi có mắt không tròng, không biết hai vị là người cao quý. Chúng tôi biết sai rồi, mong hai vị rộng lượng, đừng chấp nhặt loại tôm tép chúng tôi."
Ông ta nói hết nước hết cái, nhìn họ với vẻ đáng thương.
Nhân vật tôm tép sống không dễ, Hạ Lăng vừa định bảo Lệ Lôi bỏ qua, thì bảo vệ trẻ lại ầm lên: "Dựa vào cái gì bắt tôi xin lỗi? Người ăn mặc lôi thôi vốn dĩ không được cho vào. Tôi làm theo quy định công ty cơ mà."
Trịnh Đức Tùng nhìn cậu ta với vẻ mặt không cảm xúc: "Công ty cũng quy định khi cậu thấy khách quý gặp rắc rối thì khoanh tay đứng nhìn, thái độ ngạo mạn?"
"Tôi..." Cậu ta nghẹn họng.
"Cậu đi tìm tài vụ kết toán tiền lương đi, bắt đầu từ ngày mai không cần đến nữa." Trịnh Đức Tùng lạnh lùng nói.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com