webnovel

Thiên hậu trở về

Câu chuyện kể về cuộc đời của Thiên hậu Hạ Lăng, cô con gái mang số mệnh Phượng Hoàng của nhà họ Hạ. Hạ Lăng từ bé đã phải lớn lên trong cô nhi viện do gia đình sợ vì số mệnh cô quả vô cùng hiếm gặp đó làm hại đến tính mạng. Cùng với người em gái Hạ Vũ ốm yếu mà cô hết mực yêu thương, 2 chị em đã trải qua tuổi thơ nhọc nhằn, khổ cực. Hạnh phúc như mỉm cười với cô khi cô gặp được Bùi Tử Hành, người đàn ông quyền thế, đứng đầu gia tộc nổi tiếng trong giới kinh doanh, ông chủ của Công ty giải trí Đế Hoàng. Nhưng cũng chính từ đây, bi kịch cuộc đời cô được viết tiếp: sau tất cả những hào nhoáng của cuộc sống xa hoa, của ngôi vị Thiên hậu trong giới ca hát nhờ tài năng thiên bẩm tuyệt vời, của tình như yêu rời non lấp biển với người đàn ông mà cô coi như bố, như anh, như người tình chân quý nhất,… là tấn bi kịch thảm thiết cũng chính từ tình yêu đó sinh ra. Hạ Lăng bị hiểu lầm, bị giam cầm, ngược đãi, bị chính người em gái chửi rủa hành hạ, rồi bị hại chết trong đau đớn. Thiên hậu trở lại chính là cuộc trọng sinh của Hạ Lăng, hồi kiếp trong hình dạng của một người khác, một thân phận khác – Diệp Tinh Lăng, nhưng trí nhớ, tài năng và nỗi đau vẫn hoàn toàn là Hạ Lăng, nó ám ảnh, cắn xé, dằn vặt cô đến mức tưởng như không thể thoát ra được. Cho đến khi cô gặp được Lệ Lôi, người đàn ông khôi ngô, tuấn tú, sinh ra trong dòng dõi gia đình xã hội đen có máu mặt trên thế giới, sau bao năm vào sinh ra tử đã trở về xây dựng Công ty giải trí Thiên Nghệ, thì cô như được hồi sinh bởi mối lương duyên định mệnh, rằng anh chính là cây ngô đồng có thể hóa giải số mệnh Phượng Hoàng khắc nghiệt của cô. Mối tình của Hạ Lăng và Lệ Lôi trải qua muôn ngàn sóng gió, hợp tan ly biệt, bị các thế lực cản trở, hãm hại. Nhưng số mệnh họ vô tình đã được gắn kết với nhau, trải qua bao kiếp nạn cũng chỉ như số phận thử thách, để cuối cùng họ nhận ra chân ái của mình.

Xia Wanying · Urban
Not enough ratings
1438 Chs

Chương 14: Đã nói lạnh lùng và dữ tợn cơ mà

Editor: Nguyetmai

Đó là một người đàn ông cực kỳđiển trai, chắc là con lai, khuôn mặt là sự pha trộn giữa nét tuấn tú của người phương Đông và góc cạnh của người phương Tây. Màu da bánh mật khỏe khoắn, đôi mắt sâu hút màu xanh lục bích khiến người ta say mê nổi bật lên nhờánh mặt trời trong trẻo của núi rừng, khiến người ta say mê, tay chân thon dài và cân đối, vạt áo hơi hé mở lộ ra cơ bắp vừa phải. Nhìn như nhàn nhã ngồi dưới gốc cây, nhưng lại có cảm giác nguy hiểm, có thể bật dậy làm người ta bị thương bất cứ lúc nào.

Hạ Lăng nhìn anh ta, cẩn thận lùi ra sau một bước.

Anh ta cười, lộ ra một hàm răng trắng: "Tôi cũng không ăn thịt người… Trên thực tế, tôi đang bị thương."

Anh ta nói, giang tay ra một cách vô tội.

Lúc này cô mới chúý tới, trên eo anh ta quấn một mảnh vải rất dày, máu thấm ra ngoài. Con báo đốm kia đi lại vài bước một cách bực bội bất an bên cạnh anh ta. Anh ta vươn tay vỗ lên đầu nó như xoa dịu.

"Cô tên gì?" Anh ta hỏi lại cô lần nữa.

"… Diệp Tinh Lăng." Cô nói ra cái tên của kiếp này.

"Người của tổ quay MV bên dưới à?"

"Anh là ai?" Cô hỏi lại

Anh ta lại cười rộ lên, cặp mắt sâu màu xanh lục đậm khiến người ta say mê hơi lóe ánh sắc lạnh: "Người đẹp bé nhỏà, cô phải rõ tình hình, hiện giờ là tôi đang hỏi chuyện cô, hiểu không?"

Con báo đốm kia gầm lên một tiếng trầm đục về phía cô.

Vậy nên, côđã hiểu rồi.

"Tôi là thực tập sinh của Trung tâm Huấn luyện Thiên Nghệ," Hạ Lăng cam chịu đáp. "Lần này cùng đi theo Đàm Anh tới quay MV."

Anh ta lộ ra vẻ mặt hài lòng, tiện tay xoa nhúm lông mềm sau gáy con báo đốm: "Đàm Anh cũng tới? Vận may của cô quả không tồi." Nói xong lại hỏi cô: "Cô có sốđiện thoại của cậu ta không? Cho tôi mượn di động dùng một chút."

Hạ Lăng không muốn cho mượn, khổ cái là tình huống ép bức, đành phải móc điện thoại di động ra ném qua đó.

Anh ta đón được bằng một tay, bấm gọi đi: "Alo, Đàm Anh hả? Tôi không phải Diệp Tinh Lăng… Tôi làông chủ của cậu…"

Hay rồi, cuối cùng côđã biết anh ta là ai, ông chủ lớn của Thiên Nghệ, Lệ Lôi, cháu đích tôn lạnh lùng dữ tợn của nhà họ Lệ xã hội đen. Chỉ là... Hạ Lăng nghiêng đầu liếc nhìn anh ta đang gọi điện thoại, giọng nói trầm thấp lười biếng đứt quãng truyền vào tai:

"Tôi ở trong núi, bị thương rồi, mau tới đây... Cái gì? Từ từ? Ông chủ của cậu sắp chết rồi đấy... Không, không, đừng dẫn Vệ Thiều Âm tới, tôi không muốn lĩnh giáo cái miệng độc địa của tên đàn ông ưa thói sạch sẽ kia đâu…"

Anh ta vừa gọi điện thoại vừa thay đổi một tư thế thoải mái, trong giọng nói còn kèm theo chút làm nũng và tủi thân.

Giây phút đó, quả thực Hạ Lăng cảm thấy không nỡ nhìn thẳng…

Đây là xã hội đen trong truyền thuyết hả? Đã nói lạnh lùng và dữ tợn cơ mà?

Không đợi Hạ Lăng kinh ngạc xong, Lệ Lôi đã cúp điện thoại, trảđiện thoại di động cho cô.

Cô lẳng lặng nhìn vết máu be bét bên trên, cũng không biết là từ vết thương của anh ta, hay là từ máu của cái xác dính lên người con báo đốm. Cố nén cơn xúc động muốn quăng điện thoại đi, cô thầm tính toán, sau khi về phải đổi một cái khác.

Đàm Anh tới rất nhanh, còn mang đến cả một tốp người, đều lạ mặt, không giống như người của tổ làm phim, Hạ Lăng đoán là người làm của ngọn núi này.

Bọn họ im lặng nhanh chóng làm cáng, đặt Lệ Lôi lên trên, hành động đâu vào đấy, rõ ràng làđược huấn luyện tốt.

Trong lúc bận rộn, mơ hồ nghe thấy giọng nôn nóng của Đàm Anh: "Thế nào? Có nặng lắm không?"

"Bị súng bắn, tránh được vị trí quan trọng, không chết được." Giọng điệu của Lệ Lôi lười biếng, lại có một sức mạnh xoa dịu lòng người một cách kỳ lạ. "Đàm Anh, cậu cho người kiểm tra quanh đây thử, xem còn có sát thủ nào khác hay không. Cái xác trên cây kia khỏi phải xem, để lại làm bữa tối cho Nhị Mao. Ngoài ra…"

Anh ta nói, nghiêng đầu liếc nhìn Hạ Lăng: "Người đẹp bé nhỏ bên kia cũng bị thương, kêu người xử lýđi."

Đàm Anh vâng dạ từng chuyện một, cũng liếc Hạ Lăng một cái rồi ra lệnh: "Cho cô ta một cái cáng, đi cùng với chúng ta luôn."

Từđầu đến cuối, không ai nói với cô một chữ, càng không có ai hỏi ý kiến của cô, hỏi cô một tiếng cóđau hay không, cóđồng ýđi cùng hay không. Nếu làở kiếp trước, Hạ Lăng đã sớm trở mặt, nhưng nay không thể so với xưa, rời khỏi sự che chở của Bùi Tử Hành, trên người cô không hề có bất kỳ vầng hào quang nào, cần phải học thói quen sinh sống của một nhân vật nhỏ.

May mắn, trước khi gặp được Bùi Tử Hành, cô cũng từng chịu khổ mười hai năm trong cô nhi viện, nếm đủ tình người ấm lạnh. Hiện giờ khi sống lại trong thân xác bình thường và chẳng có tiếng tăm, có lẽ, cô như vậy mới là dáng vẻ vốn nên có.

Cô ngoan ngoãn lên cáng, theo bọn họđi vào căn nhà trên đỉnh núi.

Bọn họ sắp xếp Hạ Lăng ở trong phòng cho khách, có bác sĩ chuyên trách tới khám vết thương cho cô, bôi thuốc băng bó xong xuôi.

"Chỉ bị thương ngoài da, không động đến gân cốt, yên ổn tĩnh dưỡng mấy ngày, đừng chạm vào nước, đừng ăn thức ăn cay, sẽ khỏi nhanh thôi." Bác sĩ nói với cô như vậy.

Hạ Lăng mỉm cười gật đầu, nhưng khi bác sĩđi rồi, việc đầu tiên là cô xoay người vào phòng tắm.

Vặn vòi hoa sen, xả nước đầy một nửa bồn tắm, sau đó cô cố gắng ngâm mình vào trong đó nhiều nhất có thể. Dòng nước sạch ấm áp bao quanh thân thể, hơi nước từ từ bốc lên mang theo mùi máu tanh nhàn nhạt còn dính trên người. Hạ Lăng cố hết sức dùng tay chà sạch người, cẩn thận tránh vết thương trên vai phải, nhưng mà mùi máu tươi dường như càng ngày càng nồng, xộc thẳng vào khoang mũi.

Hình ảnh con báo đốm kia đẩy ngã cô không ngừng thoáng hiện trong đầu.

Trong lúc hoảng hốt, nó biến thành một con chó ngao hung dữ, cao hơn nửa người, lông cả người đen tuyền sáng bóng. Nó cũng từng định tấn công cô, cơ thể nặng nề lao vào cô hết lần này tới lần khác...

Trong căn biệt thự ngăn cách với người đời của Bùi Tử Hành, dưới tầng hầm tối đen, cô liều mạng tránh né con chó ngao kia, đập cửa nhưđiên để kêu cứu. Tuy nhiên, cửa tù vẫn đóng chặt, không có bất kỳ kẻ nào ra tay giúp đỡ cô.

Đó là một ngày khủng khiếp nhất trong cuộc đời cô.

Cho đến nay khi nhớ lại, cô vẫn sợđến mức cả người phát run.

Trước ngày hôm đó, cô không phục tùng Bùi Tử Hành. Cho dùđã bị giam lỏng ở biệt thự, nhưng vẫn ầm ĩ với anh ta như cũ, cãi lại mọi mệnh lệnh của anh ta. Anh ta luôn nói: "Tiểu Lăng, một ngày nào đó, kiên nhẫn của anh với em sẽ hết."

Ngày đó cuối cùng đãđến. Vào sinh nhật hai mươi tám tuổi của cô.

Sáng sớm, anh ta hái một bó hoa hồng màu đỏ tươi đặt ở cạnh giường của cô, sau đó cúi đầu chạm vào môi cô. Hạ Lăng cố hết sức trốn tránh môi của anh ta, nhưng cằm bị nắm chặt, hai tay bị tóm ngược trên đầu giường, chỉ trơ mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú kia càng ngày càng đến gần, đôi môi mang theo mùi rượu vang đỏ và chanh ngậm lấy môi cô...

Cô cắn mạnh vào anh ta.

Mùi máu tanh lan ra giữa môi và răng.

Anh ta buông cô ra, ánh mắt có cơn giận kinh hoàng lướt qua trong giây lát.

Cô chửi ầm lên: "Cút ngay! Cái đồ súc sinh này!"

Hắn nhìn cô u ám, ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ, nhưng ngay sau đó lại tùy ý dùng tay lau vết máu giữa môi: "Súc sinh? Tôi sẽ cho em mở mang kiến thức, xem cái gì mới là súc sinh chân chính."

Cô bị anh ta kéo ra khỏi phòng ngủ, ném vào một tầng hầm.

Cửa bịđóng sập lại, khóa trái. Tầng hầm tối như mực, chỉ có thể lờ mờ thấy hình dáng của vài thứ. Cô nghe thấy tiếng chó sủa điên cuồng, có một cái bóng đen rất lớn nhào về phía cô.