Gương mặt Cố Cẩm Tú lúc xanh lúc trắng. Cô ta không ngờ Vệ Lăng Nam lại có thể đối xử với cô ta như vậy.
Đuổi bạn thân của cô ta ra khỏi hội trường tiệc cưới ngay trước mặt vô số khách khứa, điều này khác gì vả thẳng vào mặt cô ta chứ? "Nam, anh…" Cô ta vốn dĩ muốn nói "anh quá đáng", nhưng thấy ánh mắt đầy hứng thú của những người xung quanh, cô ta lại miễn cưỡng nuốt ngược trở vào. Nếu cô ta cãi nhau với Vệ Lăng Nam ở đây, thì sẽ chỉ làm người ta chê cười thôi, nhất là khi Hạ Anh Lạc vẫn còn ở đây!
Thế là, Cố Cẩm Tú hít một hơi thật sâu, quay người bỏ đi.
Bốn bề trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ có giai điệu du dương của dàn nhạc violon loáng thoáng vọng đến ở cách đó không xa.
Vệ Lăng Nam không đuổi theo Cố Cẩm Tú ngay, mà cúi đầu nhìn Hạ Anh Lạc ở khoảng cách hơn một bước. Mái tóc của cô bừng sáng, mượt mà dưới ánh nắng trong vắt, nhưng cơ thể lại lảo đảo sắp ngã, như đứng không vững.
Cô không được khỏe hay sao? Anh rất muốn hỏi cô như thế.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com