Vệ Thiều Âm nhìn kiểu hóa trang này của cô thì gật đầu vẻ hài lòng: "Đi!"
Cô nhìn ông ta nghênh ngang ra ngoài, rời khỏi khu vực người nhà, vượt qua bên ngoài khu vực công tác, với chiếc thẻ chứng minh thân phận của Vệ Thiều Âm, hai người dọc đường đi không hề gặp trở ngại gì. Từ chiếc thang máy kiểu toa chầm chậm lên cao, quay trở lại mặt đất, đứng trên hành lang tòa nhà cũ kĩ, Hạ Anh Lạc có một loại ảo giác như cách cả một thế kỉ.
Phong cảnh nhân tạo dưới mặt đất ánh nắng tươi đẹp, còn thế giới hiện thực thì đã là đêm khuya, mưa to gió lớn cùng lúc.
Tia sấm sét nổ vang hết lượt này sang lượt khác.
Vệ Thiều Âm chau mày nhìn phía bên ngoài hành lang: "Thời tiết không tốt, cháu chịu khó vậy."
Hạ Anh Lạc để lộ ra nụ cười nhẹ nhõm: "Đây mới là thời tiết tốt nhất, thích hợp cho việc lánh nạn."
Lời vừa dứt, trong tòa nhà bỗng nhiễn vang lên một hồi chuông cảnh báo chói tai.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com