Sở Thâm nhìn cô: "Trở về đi, ngài ấy đã tự mình tới, cô trốn không thoát đâu."
Khớp hàm Hạ Lăng run rẩy. Cô lui về phía sau, rời khỏi cửa sổ, lòng rối bời. Cách bởi cửa chính, nghe thấy tiếng nói trầm thấp, nghiêm túc như xưa nay của Bùi Tử Hành: "Mở cửa, ra đây!"
Cô lại không dám.
Bà cụ thấy dáng vẻ sợ hãi của cô, thì đau lòng khôn xiết, không nhịn được mà tức giận mắng vọng qua cửa: "Tôi mặc kệ anh là ai, bạo hành gia đình là không đúng! Anh đi đi, Tiểu Lăng sẽ không trở về theo anh!"
Ngoài cửa tựa như vỡ nồi, đám paparazzi mồm năm miệng mười: "Chủ tịch Bùi, ngài bạo hành gia đình với cô Hạ Lăng?!"
Sau đó không biết vì sao, lại nhanh chóng yên tĩnh trở lại.
Hạ Lăng kéo tay bà cụ, vất vả lắc đầu, rồi hạ giọng nói: "Bà ơi, đừng nói nữa!" Bên ngoài có nhiều paparazzi như vậy, ai biết lời này cuối cùng sẽ truyền ra thế nào, đến lúc đó tất cả mọi người đều khó coi.
Bà cụ lại nôn nóng: "Hắn đánh cháu, vừa khéo để báo chí phơi bày!"
Support your favorite authors and translators in webnovel.com