Cô được Sở Thâm đỡ về nhà nghỉ ngơi.
Dì Chu nhìn thấy sắc mặt của cô thì sợ hoảng hồn, vội vàng chăm chút cho cô ngồi xuống nghỉ ngơi, rồi đi hầm canh nóng.
Hạ Lăng không thèm ăn, cũng chẳng uống được gì. Cô nhìn bát canh kia ngơ ngẩn xuất thần, sau đó lại bật khóc. Dì Chu vô cùng đau lòng, bà ta ôm cô nói: "Cô chủ, cô chủ tốt của tôi. Đây là số phận của phụ nữ. Đừng khóc nữa, đừng giận dỗi với ông chủ, chờ sau này cô Vương bước vào cửa, còn phải nhờ ông chủ che chở cho cô mới được."
Người Hạ Lăng hơi run lên: "Tôi được coi là cái gì? Tình nhân ư?"
Hóa ra từ mười mấy năm trước, một lời của Bùi Tịnh Ngữ đã thành tiên tri, cô chính là tình nhân không thể gặp người khác.
Buồn cười là hồi đó cô còn tràn đầy tin tưởng, cho rằng ỷ vào sự yêu chiều của Bùi Tử Hành thì không gì không làm được. Thật vẫn là người nhà họ Bùi hiểu người nhà họ Bùi nhất. Bọn họ đều ác nghiệt và tàn nhẫn như nhau.
Dì Chu dỗ dành cô rất lâu nhưng hiệu quả cực nhỏ.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com