Thế nhưng Bùi Tử Hành lại nói: "Em mệt rồi."
Hắn sai người đưa Hạ Vũ về khách sạn, còn mình đưa Hạ Lăng đến nhà hàng kem bên bờ sông.
Gió thổi hiu hiu bên bờ sông Seine, ánh nến và bóng đêm dệt thành khung cảnh như ảo như mộng.
Hạ Lăng vui vẻ vô cùng, cô gọi rất nhiều loại kem, những ly kem xếp đầy trên bàn của hai người. Bùi Tử Hành sợ cô ăn nhiều đau bụng nên mỗi loại chỉ cho cô ăn một chút. Có điều, sau khi cô ăn tám, chín loại kem vị rượu thì đã say ngà ngà, nhìn người đàn ông trước mắt bằng ánh mắt mơ màng.
"Anh Bùi..." Cô lẩm bẩm: "Em còn muốn..."
"Say chết em chưa, không được ăn nữa." Chất giọng ôn hòa của hắn vang lên, sau đó gọi phục vụ tính tiền rồi nửa ôm nửa đỡ cô về xe. Xe vững vàng chạy về khách sạn, hắn lại bế cô xuống mà không tốn chút sức nào, dắt cô đi qua cửa ở đại sảnh, vào thang máy rồi lên tầng của bọn họ.
Cả tầng rất yên tĩnh, chỉ có hai người bọn họ, đèn áp tường tô điểm cho hành lang thêm lấp lánh, xinh đẹp.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com