Trước kia cô giáo lớp diễn xuất chưa từng để ý đến cô, bây giờ lại cực kỳ để tâm.
Khi đi học, cô ấy sẽ phân tích từng điểm quan trọng thật kỹ, chỉ sợ cô không hiểu. Lúc cô diễn tệ, cô ấy cũng không phê bình mà chỉ khuyến khích: "Có tiến bộ, tốt hơn lần trước nhiều." Quả là giống một người mẹ ruột hiền lành. Nhưng cũng vì vậy mà cô làm ảnh hưởng đến tiến độ của cả lớp.
Lúc Hạ Lăng vào phòng thay quần áo, cô nghe thấy hai thực tập sinh phàn nàn to nhỏ: "Hạ Lăng? Cậu ta là cái quái gì, chẳng phải chỉ ỷ vào việc có Chủ tịch là chỗ dựa sao. Cậu ta học diễn xuất không tốt thì có sao, dù sao về sau cũng có Chủ tịch nuôi. Nhưng chúng ta thì sao? Tiến độ của chúng ta bị cậu ta ảnh hưởng, cứ tiếp tục như thế thì bao giờ mới debut được."
"Đúng vậy, bảo những người có mục tiêu đi theo con đường diễn xuất kia sống thế nào?"
Sau đó còn rất nhiều lời phàn nàn nhưng Hạ Lăng không nghe tiếp nữa.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com