Đám cậu ấm công tử nhà giàu sao có thể tặng hoa cho cô ta được.
Bùi Trấn Viễn chỉ nghĩ Bùi Tử Hành đang mạnh miệng, bèn đập bàn: "Được, cứ làm thế đi!"
Ngay cả Hạ Lăng cũng không tự tin lắm, len lén liếc Bùi Tử Hành một cái. Hai người đàn ông cá cược bỗng nhiên làm cô thấy áp lực, tuy cô không hiểu rốt cuộc họ đang tranh nhau cái gì, nhưng cô vô thức biết, không được để anh Bùi mất mặt. Việc đã đến nước này, cô nhất định phải biểu hiện xuất sắc nhất, dù có phải đập nồi dìm thuyền cũng phải đánh cược một lần!
Bùi Tử Hành phát hiện ra sự bất an của cô, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô: "Sợ à?"
Cô gật gật đầu, liếc nhìn đám Bùi Tịnh Ngữ đang ngồi, lại lắc đầu.
Ánh mắt Bùi Tử Hành chứa ý cười, dịu giọng: "Không sao hết, em muốn biểu diễn thế nào thì cứ biểu diễn như thế, Tiểu Lăng của anh giỏi nhất."
Cô không có bao nhiêu tự tin, nhưng vẫn gật đầu thật mạnh.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com