Hạ Lăng cười lạnh, nhìn cô ta bằng ánh mắt khiêu khích.
Từ lần khiến đám chị em Bùi Tịnh Ngữ bị phỏng mà không bị trách phạt, lá gan của Hạ Lăng lớn hơn so với trước nhiều. Cô không hề bỏ đám cô chủ này vào mắt: "Tôi gì mà tôi?" Cô hơi hất cằm lên: "Chị Tịnh Ngữ bận thật đấy! Vết thương lần trước vừa mới lành, đã không chờ nổi mà vội vã ra ngoài. Cẩn thận ra ngoài lại bị thương đấy!"
Bùi Tịnh Ngữ tức đến nỗi thở không ra hơi, nhưng thấy cô ta ôm bó hoa hướng dương, toàn thân đầy bùn đất, thì lại không tức nữa. Cô ta bày ra vẻ mặt tươi cười một cách cao ngạo nhất của mình, chế giễu cô: "Con bé hoang dã như cô thì biết cái gì? Qua mấy ngày nữa là bữa tiệc ngắm hoa mùa hè của các tiểu thư quý phái, phía tổ chức tiệc gửi thiệp mời cho tôi, tôi đương nhiên là phải ra ngoài chọn vài món trang sức đẹp. Không giống ai kia, đừng nói tới chuyện nhận được thiệp mời, chỉ e ngay cả tư cách được biết buổi tiệc này làm cái gì cũng không có? Hà!"
Support your favorite authors and translators in webnovel.com