Biểu cảm của Tiểu Miêu Miêu lọt vào mắt Ngọc Mạn Nhu, bị Ngọc Mạn Nhu hiểu sai."Miêu Miêu, con không cần lo đâu. Nếu con có thai rồi thì cứ sinh thôi, mẹ và mẹ con có thể trông nom đứa bé giúp bọn con, sẽ không ảnh hưởng đến việc học của con, cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của vợ chồng trẻ bọn con đâu."
Tiểu Miêu Miêu: "…"
Mọi chuyện còn chưa có gì, lấy đâu ra mang thai chứ? Nhưng lúc này, Ngọc Mạn Nhu hoàn toàn không nghe Tiểu Miêu Miêu giải thích, vỗ đùi cái bốp.
"Nhìn dấu vết trên người con kìa, chắc chắn tối qua hai đứa rất nồng nhiệt. Không được, mẹ phải đi nấu ít canh cho hai đứa bồi bổ cơ thể, để sớm được bế cháu trai."
Nói rồi, Ngọc Mạn Nhu hùng hổ chạy đến phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu canh tẩm bổ.
Tiểu Miêu Miêu không hề có cơ hội giải thích, cứ như vậy mà bị hiểu lầm. Cô cảm thấy rất thốn!
Support your favorite authors and translators in webnovel.com