Tiểu Miêu Miêu bất đắc dĩ trợn trắng mắt: "Thất cách cách, em đã lớn rồi. Anh có thể đừng dỗ dành em bằng giọng điệu dỗ trẻ con được không?"
"Ừm, nhưng trong lòng Thất cách cách, em mãi mãi chỉ là một cô bé."
Tiểu Miêu Miêu muốn nói cô đã không còn nhỏ nữa. Cô đã mười tám tuổi rồi.
Nhưng khi nhìn thấy nét mặt nghiêm nghị của Hạ Kỳ, cô đành nuốt lại lời nói bên đầu môi. Suốt đoạn đường, quả nhiên Tiểu Miêu Miêu không trêu chọc Hạ Kỳ nữa, ngoan ngoãn một cách khó tin.
Xe dừng lại trước cửa nhà họ Miêu. Hạ Kỳ bước xuống xe trước, vòng qua đầu xe mở cửa cho Tiểu Miêu Miêu.
"Miêu Miêu, xuống xe đi!"
Lúc xuống xe, Tiểu Miêu Miêu hơi ngượng nghịu, không muốn xuống.
"Miêu Miêu!"
Cô nhóc cúi đầu vân vê ngón tay mình: "Thất cách cách, anh nói xem, hôm qua em chạy ra ngoài một mình, làm ba mẹ sốt ruột. Bây giờ về có bị đánh đòn không?"
Support your favorite authors and translators in webnovel.com