webnovel

Chapter 21: Bài Tập Luyện

Đã hai mươi ngày trôi qua kể từ lần gặp mặt với cô gái đó, tôi không nghĩ tôi còn có thể gặp lại cô ấy...Nó là một sự tiếc nuối không mong muốn, thật sự là tiếc nuối

Hiện tại tôi đang chuẩn bị rất nhiều loại cây giải độc để sẵn sàng cho chuyến đi, từ những loài thực vật hệ kịch độc thì còn có những nguồn thực vật hiếm có mà Raphel hái được. Đa phần đều có nhiều hợp chất kịch độc, nếu dùng lên các vết độc khác thì bọn chúng sẽ tự đào thải lẫn nhau

Chổ ngủ của chúng tôi trong suốt hai mươi ngày qua là nằm trên một cái cây có những sợi rễ đan xen tới những cái cây khác tạo thành một đường đi với từng chiếc lá to được lót bên dưới. Trong lúc này tôi vẫn duy trì việc tập luyện của mình thường xuyên, đến mức xem việc tập luyện là thưởng thức. Bây giờ tôi đã có thể làm được năm trăm cái hít đất, sáu trăm cái gập bụng, bật cóc được năm vòng trên chặng đường là hai trăm mét và tất nhiên~Không có dùng đến đấu khí hay Mana tăng cường cho bản thân và phải làm liên tục chứ không như sáng gập một trăm cái, chiều gập một trăm cái là tính vào hai trăm cái...Nâu~Nâu~

Việc đầu tiên tôi làm mỗi buổi sáng chính là tinh luyện nồng độ Mana của mình bằng cách tạo ra hàng loạt Ma pháp kết hợp cao cấp, Thánh cấp với độ khó chuyên dụng để vắt kiệt Mana một cách tinh tế có bài bản, đồng thời là để nó tiếp tục đào thải các tạp chất dư thừa giúp Mana khi sản sinh sẽ có thêm độ tinh khiết hệt như cách mà loài rắn bỏ đi lớp da cũ của chúng. Vì phải xả hết Mana nên tôi thường rất yếu, và vì yếu nên khi tập các bài nặng thì tôi luôn đột phá bản thân để sao cho nhận thức được tăng cường đáng kể

Tại sao tôi có thể làm điều đó mà không kinh động đến những hệ thực vật xung quanh ư? Đó là vì bán kính xung quanh đây khá giống với một năm sau của tương lai. Tức tôi có thể không làm bọn thực vật điên cuồng trong một năm, nhưng mọi thứ không phải dừng thời gian mà giống như lũ thực vật chỉ trở về hình thái ban đầu của chúng...Một cái cây vô tri, còn những con bọ hay quái vật thì chúng nó vẫn đi săn như bình thường, được cái là tầm hoạt động, thời gian của bọn này sẽ lâu hơn bởi không có sự cản trở của hệ thực vật biến việc đối đầu với chúng càng thêm khó vì bọn này sẽ thoả sức mặc đấu khí thay vì quan ngại như lúc trước...Haizzz...Ban đầu tôi có thể solo kill với một con cấp độ Keter nhưng khi nó mặc đâú khí vào rồi thì những đòn tấn công của tôi không si nhê với lũ ấy. Vì bọn này tăng cường các giác quan bằng Mana, cơ thể thì cứng gấp trăm lần tấm sắt và tầm đánh cũng được mở rộng. Trong khi tôi thì chỉ mới tăng cường phản xạ và mặc đấu khí loại mỏng, vô cùng yếu ớt buộc Raphel phải đi đến cản phá đòn đánh

Nhưng mối nguy hiểm lớn nhất không phải lũ quái vật dị dạng đó mà là lũ côn trùng. Vì kích thước nhỏ, di chuyển linh hoạt quen thuộc địa hình, số lượng áp đảo và cơ thể tiết ra chất độc nên tôi luôn là người chạy ra cầm máu, giải độc, để việc attack cho Raphel lo liệu

Nhìn thấy những con nhện trong khu rừng này đều có kích thước to lớn và di chuyển linh hoạt trong các bụi cây, tán lá luôn khiến tôi phải ngán ngẫm. Ước tính mỗi con đều có chiều dài và rộng trên ba mươi centimet, có con còn đạt tới hai mươi sáu mét với các chi dài cả trăm mét. Khắp người bọn chúng là những sợi lông sần sùi, trên lưng có nhiều bong bóng mộng nước cùng nhiều chiếc gai nhỏ lởm chởm, nếu uống thứ chất dịch trên lưng nó thì bản thân sẽ được tăng Mana nhưng bù lại là hiệu ứng dính độc

Cách thức của bọn này cũng dị lắm ấy. Khi tấn công, chúng nó sẽ bẻ cái đầu ra sau lưng để lòi ra một cái đầu khác với vô số cái lỗ nhỏ chi chít trông vô cùng kinh tởm, tại sao thiên nhiên có thể sinh ra một loài quái thai như thế chứ? Bộ hết ý tưởng rồi à? Vô lý lắm đúng không? Cả cái điểm yếu nữa, chúng nó không có điểm yếu...Vâng! Là không có điểm yếu!

Chỉ còn cách là chặt tứ chi để khoá chuyển động của nó rồi đập nát cơ thể thì chúng nó mới chết, còn cái con to mười sáu mét thì tôi chịu. Bộ da của nó cứng gấp mấy lần sắt khi chưa bọc đấu khí, một con quái thai như thế lại chỉ có một điểm yếu duy nhất chính là sức ép từ môi trường ghì chúng khiến con nhện phải nhích từng bước chậm rì. Kể cả có chui vào nội tạng của nó thì chúng vẫn tái tạo lại toàn bộ, bó tay...Bố tổ cái loại quái Keter cấp cao

"Haiz..."

Akira vừa độc thoại vừa chú ý tán lá phía trước, hắn thông qua thực chiến trong suốt nhiều ngày liên tục nên nhận ra sự lẩn trốn của một con Krat, một loài săn mồi mạnh mẽ thường trốn dưới các tán lá để tóm lấy con mồi bằng chiếc móc vuốt sắc bén của chúng trong chỉ vài micro giây, ngoại hình là loài bọ ngựa với cái cổ dài bằng với cơ thể. Kích thước của chúng thường lên đến ba phẩy sáu mét nên tự nhiên đã trang bị cho chúng cấu tạo có thể biến đổi màu sắc, giúp nó hoà mình với thiên nhiên đánh lừa con mồi nó nhắm đến

Chiếc mong vuốt có từng cánh tay người chẻ ra mọi hướng, nó có tới hai cặp chân giúp việc leo chèo, tóm lấy con mồi chỉ diễn ra chưa đến một giây từ khoảng cách năm mét

Nhận thấy quái vật là Keter cấp cao, hắn chấm dứt dòng đọc thoại liền vội vàng gọi Raphel đến ứng cứu còn bản thân thì thao túng thực tại để ghim mục tiêu bất động trong năm giây. Từ giới hạn là hai giây nay hắn đã có thể nghiền ép thực tại liên tục trong năm giây khi chưa dùng đến khuếch đại nhận thức

Cách phân loại siêu việt của thực thể có hai loại, loại thường và loại cao cấp. Trong đó loại cao cấp chính là những thực thể đứng đầu chuỗi phân loại đó

Lúc này cô đang lao đến với cánh tay toả ra nguồn năng lượng hình thành lên thanh kiếm. Một vết chém ngọt đến nỗi cơ thể nó không hề biết mà vẫn cứ run rẩy ra đòn. Phần bị chém không thể hồi phục ngay được vì vệt năng lượng vẫn còn đọng lại trên vết thương một lúc lâu, trì hoãn khả năng tái tạo trong vài giây. Đến khi nửa thân trên nó bổ nhào xuống thì nó chính thức nhận ra mình đã bị cắt đôi

[Mình vẫn có thể tạo ra nhưng nếu tạo được thứ đó thì vừa cùn, vừa tiêu tốn cực lớn lượng Mana mới sinh ra. Mà việc dùng Mana để tạo lên thanh kiếm như thế cũng chẳng giúp mình tinh luyện được cái gì cả]

"Haizzz..."

'Đi thôi, Shiro.'

Trên người Akira lúc này đang đeo nhiều túi đựng các hộp thủy tinh có đậy nắp, bên trong là nhiều loài thực vật lơ lửng trên không chuyên chữa lành tế bào bằng Mana thuần túy vì vậy hắn có thể tự tin với bất kỳ chất độc nào mà động vật, côn trùng xung quanh tiết ra sau khi tìm hiểu được cấu trúc của chúng

Hắn thu dọn một số đồ dùng mà mình tự điêu khắc bằng gỗ, hắn phải điêu khắc là để tập cách khống chế Mana cũng như mật độ và sự điều tiết. Nhìn những hình dạng méo mó ban đầu rồi hắn lại quay sang các bức tượng gỗ bây giờ thì được thấy các vết khắc đã cải thiện hơn rất nhiều, tạo nên những tác phẩm đặc sắc khiến nội tâm Akira hơi giao động. Thành quả của hắn trong suốt hai tháng qua, Akira như đang suy nghĩ một vấn đề nào đó rồi đặt trên cây một bức tượng được khắc ra một hình dáng là Raphel đang đứng ở giữa còn hắn thì ở phía sau đang khoác hai cánh tay lên trên vai cô bé, trên mặt của cả hai đều nở một nụ cười tươi rói

"Đi nào."

Hắn đã hấp thụ hoàn tất vật thể Athanor giúp nhận thức của hắn trở nên cường đại hơn so với một Bậc thầy Ma pháp sư thông thường. Akira đã có thể sử dụng liên tiếp hai Ma pháp Thánh cấp cùng một Ma pháp kết hợp Thánh cấp, bên cạnh đó là giữ kiểm soát được bảy giây thực tại, nói cách khác chính là nhận thức của hắn đã trở nên vô cùng mạnh mẽ chỉ sau hơn bốn tháng kể từ lúc đến vũ trụ isekai

.

.

.

.

[Uầy...Sâu thật đấy Raphel]

Hắn đang đứng trước mép vực nhìn đầu bên kia của sợi xích, nó đầy tính trắc trở và nguy hiểm khi phía dưới đám mây chính vùng hỗn độn, nơi để tiến vào Điểm Hư Vô đồng nghĩa với cái chết nếu hắn rớt xuống đó. Ánh mắt Akira nhìn một lượt rồi tập trung xuống phía dưới để lấy hết sự dũng cảm và gia tăng khả năng thích nghi của mình lên nhanh chóng để chịu được mọi áp lực từ tinh thần cho đến suy giảm nhận thức khi đứng gần cánh cửa tiến vào Điểm Hư Vô

Một vùng trống trãi đầy cỏ tươi tốt đung đưa đầu lá theo hướng gió. Từng cơn lốc bằng thủy tinh thỉnh thoảng sẽ xuất hiện khiến Akira phải mở ra một thực tại khác đủ mạnh mẽ để những cơn gió cuốn vào trong, tránh xé toạc cơ thể hắn ra làm nhiều phần. Còn về vấn đề sợi xích, vì nằm trên Điểm Hư Vô nên mọi Ma pháp, chú ngữ, cổ ngữ, cổ vật hay thánh tích đều không thể sử dụng, do đó hắn phải tự mình thực hiện việc bám vào xích đu rồi từ từ bò sang bằng chính sức lực của mình. Còn cô thì đã quá quen với việc giữ thăng bằng và suy giảm nhận thức nên cô chỉ lo cho Akira không chịu nổi cú sốc bởi hắn sẽ liên tục bị áp chế nhận thức từ mỏ neo hiện thực (sợi xích), vừa phải khống chế nỗi sợ độ cao, từ nhiều biểu hiện sẽ dẫn đến các suy nghĩ đau đớn, buồn nôn, chán nản khi đứng trên Điểm Hư Vô

'Lát nữa chúng ta sẽ lấy một phần của sợi xích. Vì những thứ này đều là mỏ neo hiện thực giam giữ các thực thể cấp Archon nên về phần sức mạnh thì nếu hấp thụ được nó, Shiro sẽ có thể thăng tiến nhận thức.'

Từng tiếng lan can khi sợi xích to vài mét va đập vào nhau bởi sức gió, những tiếng vang tựa như chứa ám ảnh vô hình một lần đè nén nhận thức của hắn. Hắn thầm cảm ơn bởi những nỗ lực mà mình chuẩn bị trong suốt hai mươi ngày qua, nếu không hắn có lẽ sẽ chìm vào giấc ngủ sâu bởi cạn kiệt nhận thức hoặc ảnh hưởng từ không thời gian

Cô nắm lấy tay hắn, bây giờ cả hai không khác gì người bình thường nên dựa vào thể chất của Vampire giúp cô có sáu giác quan vượt trội, cả sức khoẻ cũng gấp nhiều lần người bình thường. Do đó cô có thể dễ dàng bế hắn lên rồi nhảy xuống phần móc khoá hai đầu của sợi xích, mọi thứ đều được cô băng qua dễ dàng, chiều dài của hai đầu là hàng nghìn kilomet nhưng nếu cô đi đúng quỹ đạo thì chỉ có hai kilomet và sức gió liên tục là 400 km/h nhưng cô vẫn điều chỉnh được trọng tâm của cơ thể mà gập hai đầu gối xuống treo cơ thể lủng lẳng trên sợi xích ngăn không bị gió cuốn đi

Màu sắc lúc này đã là trắng xoá, cô đã trở nên trắng tinh như môi trường xung quanh, chỉ có kẻ đang được cô bế trên tay là vẫn giữ nguyên màu sắc bằng sự đặc thù của mình

Nhận thấy chướng ngại đầu tiên đã qua, cô bèn thao tác cơ thể chạy lên trên sợi xích, bắt đầu những bước khiêu vũ của đôi chân trần. Từng vệt máu do ma sát với mỏ neo hiện thực khiến lớp da cô dính liền với phần gỉ sét bên trên. Nhận thấy một cơn gió thủy tinh lao đến, cô nén nhận thức để nhìn từng mảnh gương thủy tinh bay về phía cô, từng khoảng cách dần được thu hẹp nhưng cô nhanh chóng phá vỡ thế khó bằng cách tính toán quỹ đạo của đồng xu Lordvender, một cổ năng lượng bộc phát mà không tuân theo quy luật của Điểm Hư Vô, nguồn năng lượng không đến bất kỳ đâu mà nó xuất phát từ chính cấu tạo của đồng xu

Một phát ném, từng mảnh thủy tinh chứa mã nhận thức độc bị phá vỡ đến cấu trúc nguyên tử, dựa vào sức gió cùng với năng lượng bùng nổ khi va chạm với vật thể khiến đồng xu liên tục bật nảy sang các mảnh kính khác tạo ra những vùng chịu sự ảnh hưởng nặng nề của lực hấp dẫn mỗi khi năng lượng của đồng xu bùng nổ. Nhờ vậy mà nó ngăn được quán tính của cơn gió thủy tinh khiến một vùng xung quanh cô bị trọng lực giảm thiểu vết thương

Lực hấp dẫn không phải là điểm hút giữa các vật thể, thay vào đó nó là hiện tượng các điểm trong không thời gian bị hút bởi năng lượng, năng lượng không thời gian. Lợi dụng kiến thức đó vào ngành Giả Kim Thuật, nền văn minh đã thành công khi phát minh ra Lordvender từ cách khai thác hiểu biết về lực hấp dẫn

Cô dùng thao tác cơ thể để tránh né linh hoạt nhưng vẫn có một vài mảnh thủy tinh lọt lướt lao về phía Raphel nhưng cô không tỏ vẻ ngạc nhiên bởi cô biết mình không thể tránh hết mà tin tưởng Akira có thể làm thay cô, hắn đã kịp dùng tay ra đỡ cho khuôn mặt của cô không bị cắt xuyên đầu và chắn hơn tám mươi phần trăm miếng thủy tinh lao đến. Cơ thể Akira lúc này xuất hiện chi chít lỗ máu, hắn mất đi ba ngón tay và một phần khuỷu tay, cụt đôi tai. Còn cô thì chỉ bị hai mảnh thủy tinh đâm xuyên quả tim, đục thủng dạ dày khiến cô đau đớn đến ứa nước mắt, vì cô là Vampire nên có khả năng hồi phục thần tốc dựa vào máu còn Akira thì dựa vào Mana thuần túy nên hắn để cô hút một ít từ mình để vết thương mau chóng hồi phục

Hắn biết cô không giỏi chịu đau nên thấy cô cắn chặt răng hít thở không đều thì hắn đã vội ngửa cổ Raphel lên đổ ngụm máu từ cánh tay đã mất vừa rồi. Khi vết thương cả hai hồi phục thì lại thêm một đợt gió thủy tinh kéo tới nhưng lần này hắn móc trong túi áo ra một đồng xu Lordvender rồi đưa cho cô bé. Còn mình thì sử dụng nhận thức chưa được khuếch đại tạo ra một vết rách thực tại trong ba giây, loạt con gió thủy tinh thường kéo dài trong bảy đến mười giây nên hắn phải canh lúc nguy hiểm nhất thì dùng

Vết rách thực tại là cách hắn dùng khả năng sự tồn tại của mình. Khi bất kỳ vật thể nào chạm phải vết rách đó thì sẽ bị phân rã đến hạ nguyên tử bởi vùng nhiễu loạn không thời gian bên trong. Nhưng nếu một thực thể đủ mạnh mẽ thì vẫn có thể phá sập vết rách hoặc đủ kiến thức để luồn lách qua vết rách ấy

Lần này cô phá hủy đi đồng xu lúc trước để tạo nên một vùng từ trường khổng lồ, mạnh mẽ nghiền ép cả hai như thể trọng lượng của cô vừa được tăng lên gấp trăm lần. Nhưng nhờ vào nó mà cô đã ngăn hầu hết cơn gió thủy tinh để bản thân nhanh chóng đến được bờ bên kia, còn mình thì dựa vào gai đồng xu Lordvender trong túi áo nên giảm thiểu được sức nặng của gia tốc trọng trường đè lên cơ thể

Cánh tay thon thả đang di chuyển với tốc độ cực kỳ nhanh, cô nắm chặt mũi giáo chọt lệch đi quỹ đạo bay của từng mảnh thủy tinh chứa mật độ năng lượng dày đặc. Nhận thấy loạt quỹ đạo bay khó chịu cô liền nhảy xuống nắm lấy phần xích nhỏ bên dưới, xoay vòng từ điểm này đến điểm kia để tránh các ảnh hưởng từ xung kích thực tại đập mạnh vào một vị trí nào đó cô vừa mới đứng

Vòng lên không trung, một tay cô thả ra để siết chặt ngọn giáo đánh lệch hướng loạt thủy tinh lao đến. Mọi thứ diễn ra vô cùng nhanh và khi kết thúc thì chỉ mới hai giây cô còn ở trên không với một tay vẫn đang bế hắn vào lòng ngực. Thay đổi tư thế khi đáp xuống mặt nghiêng của sợi xích, cô tiếp tục phóng vụt về phía trước rút ngắn khoảng cách

[Còn một nghìn tám trăm mét!]

[Một nghìn năm...Nghìn bốn, nghìn ba,...]

Hắn âm thầm đếm từng khoảng cách mà mình ước tính, dự là chỉ trên lệch khoảng vài centimet

[Chín trăm mét...Bảy trăm...Sáu...]

[Lordvender là một loại tài nguyên quý hiếm đến mức bản thân một vương quốc chỉ sở hữu đâu đó từ ba đến mười đối với đế quốc, như vậy cũng đủ hiểu tầm quý trọng của đồng xu mình sở hữ...]

Bất chợt từng cơn gió mang theo cơn bão thực tại, nó là nhiều dạng nhiễu loạn nhưng chỉ ảnh hưởng ở vật chất chứ không ảnh hưởng đến nhận thức. Nhưng bây giờ đối với hắn thì cơn bão thực tại này vô cùng nguy hiểm vì nó có thể chuyển dời không gian hắn đang đứng thành một vị trí nào đó bên dưới Điểm Hư Vô bởi tính liên kết của cơn bão xuất phát điểm từ bên trong Điểm Hư Vô

[L-Làm sao đây!]

'!'

Cô vẫn đang thở gấp khi sắp sửa đón nhận một cơn bão nguy hiểm. Nhìn vào tâm bão là một đám mây đen hình xoắn óc cùng sấm chớp vang dội khắp không gian khiến tâm trí cô rơi vào hoảng sợ. Cô không ngừng chấn an bản thân, không ngừng thôi thúc chính mình phải giữ vững tâm trí rồi ngay lập rức tạo ra một khối cầu Rune, một khối cầu Rune cổ đại để ngăn chặn một phần bản thân khỏi mắt bão nhưng nỗi sợ vẫn khiến cô vô thức run lên và đổ mồ hôi liên tục

Còn hắn thì cũng không ngoại lệ, cả con ngươi co lại thành một chấm nhỏ trông như thể đã nhìn thấy sự đáng sợ nào đó khủng bố đến quỷ dị. Bên dưới mắt bão là một lực hút đang kéo mọi bề mặt của hắn đến, Akira không dám nhắm mắt để quan sát hiện tượng nào sẽ xảy ra. Nhưng khi tâm bão đi qua thì hắn lại không thấy có chuyện gì xảy ra, trong phút chốc cô đã biết rằng nhờ vào mỏ neo hiện thực là sợi xích mà cả hai đã ngăn chặn được một phần ảnh hưởng từ cơn bão. Còn sự bão hoà thực tại từ khối cầu Rune làm mờ đi sự tồn tại của cả hai đánh lừa cơn bão quét qua, nhưng chữ Rune cổ đại mà cô sở hữu đã biến mất

Rune cổ đại là một loại chú ngữ độc lập chỉ sử dụng được một lần, Rune cổ đại khác với Rune thông thường vì Rune thông thường chỉ ở được dạng hai phẩy năm chiều còn Rune cổ đại có thể tiến đến không gian ba chiều hay bốn chiều, do vậy ngay khi dùng đến cấu trúc đó thì chính nó cũng tự sụp đổ khỏi không thời gian. Khi một người dùng chú ngôn để tìm ra một Rune cổ đại thì họ chính thức sở hữu nó nếu đoán đúng, còn ai khác tìm thấy phía sau thì người thứ hai sẽ dính toàn bộ sự ảnh hưởng tâm trí khiến thần thức liên tục điên loạn, cơ thể cũng bị méo mó, biến dạng, những người dùng chú ngữ Rune cổ đại thường được gọi là Hắc Ma pháp Sư

[Sức mạnh của Rune cổ đại...Đã ngăn bản thân không bị dịch chuyển đi vị trí khác sao? May quá...]

Dù cả hai vẫn ở trong mắt bão nhưng cô tiếp tục chạy lên sợi xích. Phía trên đầu cô xuất hiện loạt mưa Axit làm lão hoá da nhưng kỳ lạ thay, cô lại không bị ảnh hưởng từ nước mưa còn Akira khi dính phải thì đã ngay lập tức già hơn chục tuổi

"Đ-Đây...Đây là sự đáng sợ...Của mưa Axit? M...Mình đen...Quá."

Hắn đã trở thành một ông lão già nua với mái tóc xám trắng, nhìn từ bề ngoài thì trông hắn như một ông lão tám mươi tuổi. Khi cả hai đặt chân lên đầu bên kia mép vực cũng là lúc ra khỏi cơn bão. Cô nhìn hắn bắt đầu khôi phục lại vẻ trẻ trung nhưng ánh mắt cô chợt ngạc nhiên bởi cô đã thấy được khuôn mặt của hắn. Một khuôn mặt không bị bao phủ bởi vết nhiễu

Akira khi bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên ấy của cô liền nheo mắt lại nghi hoặc

"Raphel?"

'Vâng?'

[Hmm...]

[Chắc con bé ngạc nhiên khi thấy vẻ đẹp trai khi về già của mình]

[Chặn đường đến học viện đã cận kề lắm rồi. Mình có thể cảm thấy điều đó dựa trên trực giác của một Ma pháp sư vĩ đại]

Hắn đưa tay xoa đêù cơ hàm vừa mới rớt vài cái răng, cơ thể hắn đã phục hồi về tuổi hai mươi bảy, tuy hắn có thể phục hồi dáng vóc thật nhưng Akira không muốn mình trông già như thế nên vẫn giữ vẻ trẻ trung, cứng rắn ở tuổi hai mươi bảy

Ngay khi vừa đặt chân đến mép đá bên kia, một vài lớp thực tại gần đó đã bị cô chiết tách mạnh mẽ để kéo tay hắn nhanh chóng lao qua nếu không cả hai sẽ phải mắc kẹt bởi một lỗ hổng trong không thời gian đang kéo nhiều thực tại lại với nhau để tạo nên Điểm Kỳ Dị gần đó. Ánh mắt hắn nhìn những lớp thực tại tự di chuyển đến một điểm nhất định liền vội tránh né, từng lớp từng lớp thực tại như có lực hút, kéo mọi thứ nén vào một khoảng không khiến nhận thức hắn liên tục suy giảm

Akira vội đánh mắt ngạc nhiên chỉ tay đến từng mật độ thực tại liên tục bị nghiền ép tại một điểm nhỏ trong không gian phát ra từng tiếng kim loại va chạm nhau trong nước

"R-Raphel. Em biết nó đang làm gì không?"

'Không thời gian đang muốn tạo ra một Điểm Kỳ Dị.'

[Tạo ra á?! Hiện tượng này là một trong nhiều cách để tạo ra vùng này à?]

Hắn còn biết một cách đó là lúc phá bỏ đi quyền năng. Nó sẽ như việc ta đấm thủng một lỗ dưới đáy đại dương, nước được tượng trưng cho thực tại sẽ liên tục đổ dồn để lấp đi cái hố. Nhưng đối với không thời gian thì thay thì lấp cái lỗ hổng ấy thì nó lại sinh ra một Điểm Kỳ Dị

'Đây là thông tin tuyệt mật cấp ba. Việc sinh ra Điểm Kỳ Dị gần đây là một quỹ đạo của chúng ta, chứng tỏ những thực thể, các Lord và cả sự tồn tại cấp cao đã sắp đuổi kịp chúng ta rồi.'

Tuy hắn chỉ mới vào đây bốn tháng nhưng có thể đối với ngoài kia đã hàng trăm năm, vậy nên Akira chỉ hơi ngạc nhiên bởi hiệu xuất của đám người đó. Để mà nói thì hắn luôn di chuyển liên tục, việc chiết tách tạo ra các bước nhảy không gian trông chả khác nào nhảy qua những thế giới khác. Bọn họ thay vì tìm trong vũ trụ của họ thì nay phải đi khắp đa vũ trụ để truy tìm ra hắn, vậy mà vẫn có thể tìm ra chứng tỏ thế lực những kẻ đuổi theo Akira phải cực kỳ khủng bố và rộng rãi đến đa vũ trụ

Việc xuất hiện thêm một Điểm Kỳ Dị trên đường tiệm cận của Điểm Kỳ Dị khiến cho việc truy đuổi sẽ gặp thêm nhiều khó khăn như xuất hiện thêm một chiếc máy vô tuyến chặn các tín hiệu, vị trí của rada. Mặt xấu chính là chặn luôn tín hiệu của phe mình nhưng phương án quỹ đạo đề ra luôn là khả thi nhất

Bây giờ hắn và cô sẽ phải khó khăn hơn trong việc đi tìm quỹ đạo, trước thì chỉ có ba ngã rẽ thì nay lại xuất hiện mười cái. Nhưng nếu đã soạn ra các quỹ đạo thì sẽ tương ứng với những giải pháp. Ngay lúc này đây cô lại thao tác không gian, nhờ Shiro cho mình vay mượn quyền năng Chuyển Đổi Vật Chất để thực hiện. Nếu theo nhận thức của hắn thì Akira chỉ chuyển đổi vật có khối lượng bốn mươi kilogam lên gấp sáu mươi tư lần nhưng đối với cô thì nhiêu đó đã đủ để tìm ra quỹ đạo

Raphel thao tác chuyển đổi vật chất xung quanh, dựa trên xác xuất và kỹ thuật bản thân mà cô đã nhào nặn ra hai trăm kilogam vật chất tối, sau đó cô nghiền ép mọi hướng khiến vật chất tối từ hai trăm kilogam dần đậm đặc và có mật độ vật chất gấp nhiều lần ban đầu. Từ một đồng xu xuống còn một khối vuông với bán kính là bảy micromet vẫn giữ đúng mật độ, đây chính là khối cầu thực tại từ chính năng lượng của hắn, vậy nên Akira không thể hấp thụ chính năng lượng của mình được. Giả sử hắn có thể làm ra một khối cầu thực tại thì với khả năng của hắn chỉ có thể dồn ép xuống mười nanomet chứ không thể to như Raphel

Sau khi tạo một khối cầu, cô bắt đầu thao túng chuyển đổi vật chất khiến vật chất hoá thành năng lượng làm khối cầu trước mắt có được mật độ năng lượng cao, đủ để bẻ cong nhiều không gian xung quanh

[Em ấy đang làm cái gì vậy?]

Tuy hắn không thấy khối cầu thực tại vì kích thước quá bé nhưng hắn có thể biết nhận thức của mình đang liên tục suy yếu đến gần cạn kiệt. Buộc bản thân phải thi triển Ma pháp khuếch đại để giúp bản thân cầm cự thêm ba giây

'Phew...Xong rồi, nhìn nè Shiro.'

Cô quay sang với gương mặt tự tin, đưa một viên năng lượng vào lòng bàn tay đang run rẩy của hắn. Cô đã vắt kiệt hắn theo đúng nghĩa đen chỉ để tạo ra một viên năng lượng có mật độ dày đặc, bên trong chính là vật chất tối với mật độ dày đặc cũng không kém. Cô không thể biết nhận thức Akira ở mức bao nhiêu nên đã vô tình vắt kiệt nhận thức của hắn mà không hề hay biết

'Thứ này sẽ giúp Shiro đi vào một phần của Không Gian Dị Tượng, từ đó nhìn phương hướng giúp Raphel. Việc còn lại cứ để Raphel đọc ký ức để tìm ra lối thoát.'

[Cách này...Nghe có vẻ hiệu quả]

"Được rồi, bây giờ tôi sẽ làm gì với cái màu sáng rực rỡ này?"

'Shiro hãy tìm hiểu cấu trúc bên trong, từ đó Shiro sẽ vô thức đi vào quyền năng Không Gian Dị Tượng.'

Hắn cũng không phản đối, ngay lập tức nắm chặt viên năng lượng vào lòng bàn tay, hai bên mắt nhắm nghiền vào nhau để dễ dàng cảm nhận rõ cấu trúc bên trong nó. Nhận thức mà hắn đang sở hữu liên tục bị vay mượn trong tương lai, một ngày, một năm, hai năm, cứ thế nhận thức hắn liên tục được bổ sung nhưng đồng nghĩa với việc tương lai hắn sẽ cạn kiệt nhận thức

Từng chiều không gian hắn nhìn thấy, từng cấu tạo hoàn chỉnh của các dạng thực tại cấp cao, cả không thời gian, vượt lên trên tất cả là cấu trúc của Điểm Kỳ Dị. Nó chỉ là một tâm tròn không có bán kính bao quanh, nó đơn giản chỉ là một chấm đen trong các chiều không gian đang giao động mạnh mẽ mà điên cuồng. Ngay lúc này hắn thấy chiếc ghế nằm ở giữa vùng trắng xung quanh đang nhúc nhích, hắn thắc mắc vì sao bên góc nhìn lại xuất hiện một chiếc ghế mà không phải là các sợi dây năng lượng cấu tạo lên cái ghế trắng đó

Hắn không chú ý đến mà chỉ ghi nhớ các quỹ đạo được bày bố trước khi nhận thức của hắn dừng lại, không thể vay mượn thêm. Lượng nhận thức chỉ vừa đủ để duy trì hiện thực nên Akira không thể làm gì khác, hắn đã vay mượn tổng số nhận thức là ba năm, trong ba năm đó hắn chắc chắn sẽ không thể dùng đến Ma pháp vì chúng vẫn cần đến nhận thức để giữ vững cấu trúc Ma pháp. Tiếp theo Akira không thể phát triển bản thân bằng Ma pháp mà phải thay đổi cách tập luyện sang luyện cơ bắp để nhanh chóng tăng cường nhận thức. Cách duy nhất để rút ngắn nhận thức chính là hắn phải tăng các bài tập với cường độ cao, tăng nhận thức ở hiện tại sẽ giúp hắn giảm đi

[Em thấy quỹ đạo rồi chứ?]

'Vâng.'

Vì quỹ đạo không phải một tấm bản đồ nên chẳng ai có thể hiểu được cho dù có nhìn thấy đi chăng nữa. Khả năng đọc hiểu quỹ đạo có vẻ như chỉ có cô là thực hiện được, vì vậy cô mới đánh liều giao cho hắn một nhiệm vụ đó là đi vào góc nhìn của quyền năng Không Gian Dị Tượng để đọc quỹ đạo của Điểm Kỳ Dị bên trong Vùng Tuyệt Đối