webnovel

Chapter 16: Đánh Thức Góc Nhìn

Cái cảm giác này...Là đau...Đau quá...Bỏng nữa...Và rát...Và...Và...Lo sợ...Đáng sợ quá...Cái cảm giác sợ hãi này...Nó là nỗi sợ tất cả mọi thứ...Bao gồm địa hình, độ cao, côn trùng, đau đớn, cái chết...Tất cả...Mình...Không nhớ là mình...Lại sợ độ cao...?

Hắn nhìn lại bản thân nhưng không thấy ai ở xung quanh, tất cả chỉ là những vết không gian bị xé toạc trong mệt mỏi, hắn cứ vô tình xé rách loạt không gian như xé một tờ giấy. Khi đầu ngón tay hắn chạm và xé thì luôn xuất hiện những âm thanh lục đục của kim loại rên rỉ trong nước, thứ cảm nhận đó tấn công vào nhận thức hắn dồn dập đến héo úa

Mình mệt...Mệt quá...Mình muốn được...Ăn bánh ngọt trong ký ức...Những cây kẹo...Mình thích chúng...Bánh dâu...Kẹo Vami...Bánh kem chanh...Kẹo...

Loại suy nghĩ bất chợt hiện lên trong đầu hắn. Cái cảm giác mệt mỏi mà Akira cảm nhận được luôn làm hắn muốn bỏ cuộc nhưng hắn vẫn bước đi và chiết tách từng không gian

Cái trách nhiệm này khiến hắn thấy mọi đau đớn, mệt mỏi chẳng qua chỉ là nhỏ nhặt và tiếp tục lết đi dù rằng hắn rất muốn có một giấc ngủ

Xung quanh vẫn dày đặc các lớp thực tại...Nhưng mình thì nhìn rõ hơn, từng mảng đều có màu sắc riêng, mật độ riêng của nó. Cảm giác mông lung này là cái gì? Từng vết rách được em ấy chiết tách đều thu hút mình, thật kỳ diệu khi được tận mắt trông thấy một bậc thầy chiết tách...

Hắn đã trở về góc nhìn của mình, từng vệt đau đớn mà hắn cảm thấy đều biến mất để lại thực tại giả tưởng đang bảo vệ hắn

Mình có thể âm thầm thao tác đằng sau, chuyển dời một lớp thực tại ra chổ khác mà không cần phải xé chúng...Cô gái trong vương quốc không vua đó...Mình có loại cảm giác bản thân sẽ quên em ấy sau khi ý thức mình được ổn định...Chà...Điều này như một giấc mộng đẹp. Sao Raphel không phát hiện mình đang giúp em ấy nhỉ? Mình muốn em nó phải mỉm cười khi thấy mình có một năng lực...Bá vãi lord...Haizzz...Chắc phải để em nó tự nhiên phát hiện thì mới đạt đủ giá trị mình muốn fufufu~

Thực tại xung quanh đều rời đi khi mình thao tác cấu trúc bên trong nó, tùy thuộc vào loại cấu trúc mình có thể tác động rồi thay đổi hoặc dời chúng đi...Quả là cảm giác vô vị, không thể nói đây là thành tích được vì loại tiếp xúc này nó quá là đơn giản của đơn giản đi

Áp lực...Ra đây là áp lực khi...Bị thực tại đè lên...Thật thân quen nhưng cũng rất mới mẻ khi chính mình lại đang nhìn lên cái dòng năng lượng độc lập ấy bao quanh lấy cơ thể này...

Loại cảm xúc khi gần thức tỉnh của hắn khiến ánh mắt Akira trông có hồn hơn ban nãy, quần thâm trên mắt cũng giảm đi để nhìn thấy tiêu cự của con ngươi tập trung tại một điểm

"À phải rồi, con Goblin giả tưởng đang ở đâu? Mày đâu rồi nhóc con? Mà khoan..."

Tâm trí hắn muốn rối bời trước những thứ vừa đập vào tầm mắt hắn. Một loạt thông tin dưới dạng năng lượng đang được hắn nhìn thấy, kiểm soát cùng với đó là không gian xung quanh đang vô cùng đáng sợ

"Shiet...Mình đang ở đâu thế này?! Wut the fuk!"

Hắn như bừng tỉnh khỏi loạt giấc mộng để ý thức có thể trở về hiện tại, sự điềm tĩnh trong mơ đã biến mất để lại cảm xúc hoang mang trước khung cảnh xung quanh

"Wut the heck! Sao mình lại ở đây không gian này?"

"..."

[...]

[Gì vậy...]

[Cảm giác này rất quen thuộc...Vết bỏng ở sau lưng, áp lực từ việc bị thực tại nghiền ép...Chỉ khác một chổ đó là Raphel trông không còn mệt mỏi như trước, khoảng thời gian này là lúc mình mới bắt đầu đi vào nhiễu loạn không thời gian sao?]

[Không...Phía trước là nhiệt độ gần tiệm cận độ không tuyệt đối, các khối băng nặng hàng nghìn tấn làm từ năng lượng thuần khiết, các lớp thực tại mỏng manh đang bảo vệ mình...Mình đã thấy được nó, thực tại?]

"Hự!!!"

Nét mặt hắn nhăn nhó trông vô cùng buồn cười vì mang dáng vẻ ngu ngốc. Hắn đã thật sự nhìn thấy hình dạng của thực tại, thứ sức ép từ một không gian thực tại đè lên cơ thể hắn khiến não bộ của Akira ngay lập tức nát tương theo đúng nghĩa đen và vừa được tái tạo lại trong chớp mắt bằng phần Mana thuần túy hắn tích trữ

Nếu ví thực tại là một tờ giấy, hiện thực là một mặt giấy có lối cấu trúc riêng biệt nằm bên trong thực tại nhưng đồng thời lại không cùng một cách vận hành thì không gian thực tại chính bên trong lớp thực tại đó, là cấu trúc đã gầy dựng lên thực tại

Bình thường thì hắn chỉ gánh chịu một diện tích nhỏ mà thực tại gây lên nhưng nếu nhìn thấy cấu trúc tức là nhìn vào bên trong thực tại thì đó chính là nhìn vào toàn bộ thực tại, cơ thể phải chịu toàn thực tại của thế giới đó đè lên và hắn chắc chắn sẽ bốc hơi ngay lập tức

May mắn cho Akira rằng hắn đang ở trong Điểm Kỳ Dị và nằm trong Vùng Tuyệt Đối nên hắn có thể thoát khỏi một lần bị sụp đổ hiện thực, vì khoảng cách hắn đang đứng nếu tính toàn bộ diện tích thì chỉ vài chục nghìn kilomet vuông nhưng nếu hắn bước sang bên trái hai bước thì có thể chịu sức ép đến từ hàng trăm tỷ kilomet vuông và nhanh chóng sụp đổ thành một Điểm Kỳ Dị

[Quả nhiên không thể duy trì được lâu...Tối thiểu chỉ vài giây...Khả năng kiểm soát không gian có liên kết với ý thức, phải dựa vào ý trí cũng như sức chịu đựng để trụ vững và thao túng...Mình hiểu rồi]

Cô thở một hơi, quay đầu nhìn về Akira truyền âm

'Mọi thứ đã trở về bình thường rồi Shiro...Không gian chỉ còn vài lớp thực tại cấp thấp nên Shiro có thể tùy ý đi bất cứ đâu, Raphel không có ý định gây nguy hiểm đến Shiro vì vâỵ nếu Shiro vẫn còn tin tưởng Raphel thì xin hãy ở lại...'

Cô thở phào rũ rượi chân tay, hắn bắt gặp đôi chân run rẩy của Raphel bèn nhớ lại khoảng khắc bản thân đã hèn nhát bỏ chạy khi cảm xúc bị rối loạn. Cơ thể cô bị phanh thây chỉ chừa lại cái đầu nối liền với phần thân dưới qua chuỗi xương sống, vẻ mặt đau đớn nhưng cố kiềm chế của cô đã in đậm trong tâm trí của hắn

Không hiểu vì sao mà lúc này hắn càng điềm tĩnh hơn mọi khi, một chút ký ức đã quay trở lại tiềm thức của hắn. Tuy là những mẩu vụn nhưng hắn biết được một bí mật làm hắn vừa hoang mang và lại vừa đau đớn khi nhận ra

[Một góc nhìn mới...Là đây sao]

Trong quá khứ từng có một người nói lời đó với hắn khiến hắn trầm tư bởi sự quen thuộc

[Cảm giác mà mình vừa trải nghiệm qua...Cơn đau đến điên cuồng nhưng chỉ có thể rên rỉ một mình...Nỗi sợ hãi như một cô bé...Cái trách nhiệm nặng nề nghiền ép bản thân phải cố gắng...]

Hiện tại hắn không thể tác động lên thực tại nhưng hắn có thể nhìn thấy ảnh hưởng của thực tại nếu đối phương lấy hình thức đó để chiến đấu. Lúc này hắn đứng im tại chổ, nhìn ngắm quan cảnh một lượt để thấy các lớp thực tại đang chồng chéo lên nhau thành những cấu trúc hư cấu không có hình dạng cố định và ổn định, thường xuyên tự sụp đổ lẫn nhau hoặc sáp nhập vào nhau. Điểm chung của mọi cấu trúc đó là có bề mặt không định hướng, cấu trúc là một dạng khác của chiếc bình klein và nó gần giống dải vân Mobius, khi một thực tại cấp cao xuất hiện, đó chính là thời điểm của một thực tại sắp tiếp cận với chiều Hilbert

[Hoá ra mình đau đớn chỉ vì những mặt Euclid này...Sự tồn tại của cấu trúc trước mắt mới chính là thứ đáng sợ nhất. Bây giờ để củng cố năng lực thì chỉ còn cách là hấp thụ khối TIE...]

Thông qua kinh nghiệm trước và một chút ký ức đã đánh thức, hắn biết được khối cầu hắn vừa dùng có tên là TIE và công dụng của nó. Vừa nhớ lại hình dạng ấy liền giúp hắn thêm phần tự tin nếu gặp lại cái nét mặt hay cười mỉm đáng ghét của Goblin

Hắn bước lên ngọn đồi phía trước, ngắm nhìn cơ thể Goblin đang tiều tụy ngã người xuống. Nó cứ ngồi đó suốt hàng thập kỷ nhưng đối với hắn thì chỉ như cái chớp mắt vậy nên dáng vẻ già nua của Goblin trông vô cùng khác với lần đầu cả hai gặp mặt

Giọng nói của nó có chút run lẫy bẩy, buông xuôi, lại có chút nghẹn ngào dường như nó đã uất ức gào thét rất lâu. Bộ đồ nó đang mặc trùng khớp với bộ đồ mà Akira đang mang trên người làm hắn hơi ngạc nhiên trước vẻ mặt đó của nó khi phát hiện ra dáng đứng của hắn từ xa

"N...Ng...Ng...Ngài..."

"Ng...Ngài...Ngài...Ng...Ng...Nga..."

"Ngài...Đã...Đã làm...Cách...Nào..."

"Tại sao ta...Lại có danh hiệu...Của Dũng sĩ...? Thứ mà không thể có trừ khi ta là thực thể...Thực thể..."

"Thay đổi cả cấu trúc lịch sử...Biến đổi một dạng tồn tại này sang một dạng tồn tại khác...Đó...Đó là do quỹ đạo sao?"

"Quá đủ rồi...Ta...Ta...Ta...Quá đủ rồi..."

"Dù ta có làm gì...Có làm cách nào thì ngài cũng không thể sụp đổ..."

"Ta đã mắc kẹt ở một vòng lặp, ở đó phải trải qua hàng nghìn năm để chờ ngài đến...Giết ngài...Phá vỡ kết cấu hiện thực của ngài...Cũng không thể...Không thể...Không...Thoát được..."

"Tao thấy mày chỉ xoay khối cầu rồi biến mất thôi mà? Chỉ để lại thực thể khác chui xuống mà làm như tao đã gặp mày rất nhiều lần vậy."

"..."

Nó im lặng một lúc, liền mở miệng với giọng điệu tuyệt vọng

"Chính là như thế, ta chỉ chọn địa điểm để thoát khỏi hiện thực của ngài...Nhưng...Ta lại mắc kẹt vào vòng lặp nào đó, quyền năng hay sức mạnh đều được khôi phục...Dù ở trong hiện thực của ngài thì ta vẫn có thể sử dụng quyền năng của mình để phá sập mọi cấu trúc vững chắc xung quanh...Ta đã làm mọi cách có thể...Dù là giết ngài, giam cầm ngài, đồng hoá hay thậm chí là cướp được quyền năng Không Gian Dị Tượng...Thì ta vẫn kẹt ở đó, hàng trăm năm ở một cái vòng lặp, hàng trăm nghìn, hàng triệu năm ở vô hạn vòng lặp...Hệ Entropy không hề được gia tăng, tại sao lại có thể khi ta vẫn dùng được hệ số của vũ trụ, tạo ra một hằng số...Quyền năng như một vị chúa đích thực nhưng lại không thể thoát khỏi đó..."

"Đây đã là vòng lặp thứ bao nhiêu rồi, ta cũng không nhớ...Mắc kẹt ở cái nơi...Xung quanh là ảnh hưởng toàn diện lên cả hiện thực khiến ta bị nhốt trong một thứ bí ẩn chờ ngài đến. Tự sát hay tìm lối thoát cũng không thể ra khỏi vòng lặp..."

"Thậm chí ta còn giúp ngài tìm được một phần sức mạnh, chỉ dẫn ngài, làm đủ mọi cách nhưng thời khắc vòng lặp được khởi động thì tất cả như công cốc."

"Đúng rồi...Trước khi đi vào vòng lặp...Ta đã đến một thời không nào đó trắng tinh, các màu sắc như một lớp sơn, bao phủ khắp căn phòng có thể thấy được diện tích của nó nhưng đồng thời nó lại trải dài vô tận. Ta đã gặp ngài ở đó...Phải rồi phải rồi...Ta đã gặp ngài ở đó...Ở đó...Ở đó, là ở đó...Ta đã không hỏi ngài...Ở đó...Tại sao! Ta lại không hỏi n-ngài...Ở đó...? Ở đó...Ở đó...Ở...Ở..Ở...Ở..."

[Xem ra ý thức của sự tồn tại này đã mất hết, mình có thể nhìn thấy quyền năng mà nó đang sở hữu. Là một loại chuyển đổi nào đó khá giống với một điều luật trên Luật Lệ Thế Giới]

Từ sau khi hắn ra ngoài Vương Quốc Không Vua cộng thêm trước đó từng tiếp xúc với khối cầu TIE thì hắn đã ngầm hiểu được nguyên lý tác động lên không gian cũng như cách đánh sập nó. Nhưng vì khả năng không đủ nên hắn chỉ nhìn được mà không làm gì được trước kết cấu thực tại Euclid vững chắc

Akira từ từ tiến đến gần Goblin đang phũ phục gục mặt xuống để hắn toàn quyền lấy đi mọi thứ. Hắn đưa tay móc trong túi nó ra một khối TIE, trên trán, cánh tay gom nhiều viên pha lê đen tuyền lại với nhau. Hấp thụ phần đặc tính từ Goblin được thế giới gọi là quyền năng Chuyển Đổi Vật Chất. Nhưng lúc này hắn không đủ nhận thức để chuyển đổi các vật chất nặng vì quyền năng chủ chốt chính là kiểm soát năng lượng bên trong một vật chất. Hắn hiểu cơ bản về quyền năng này là nó có thể chuyển đổi năng lượng thành vật chất và từ vật chất chuyển hoá sang năng lượng, nếu dùng để tấn công thì hắn sẽ tạo ra hạt phản vật chất từ sự chuyển đổi. Nếu chỉ chuyển đổi một hạt vật chất thì bất khả thi nhưng nếu hắn chuyển đổi hàng tấn vật chất thì có xác xuất sẽ cho ra phản hạt, từ đó mà một vật chất tối được hình thành dựa trên xác xuất. Từ vật chất tối hoá hình thành bất kỳ vật chất nào mà Akira muốn nhưng bây giờ hắn chỉ có thể chuyển đổi một đồng xu với kích thước hai phẩy năm centimet, cân nặng vài gam thành một vật nặng hơn mười sáu lần với năng lượng gấp tám lần, thứ năng lượng được thêm vào chính là năng lượng tối bị hắn thao túng, còn khối lượng được tăng thêm chính là vật chất tối vì đó là kết quả của sự chuyển đổi nên hắn không thể tác động được vật chất tối trừ khi hắn có đủ thẩm quyền để toàn quyền kiểm soát quyền năng Chuyển Đổi Vật Chất

Tùy thuộc vào quyền năng, khả năng kiểm soát cũng như mật độ (vật chất, năng lượng) để một vật mang năng lượng như thế nào, cân bằng như thế nào nhưng có một thứ ép buộc phải tuân theo quy luật tự nhiên đó là khi một vật gấp đôi kích thước của nó thì trọng lượng phải gấp tám lần. Tránh tạo ra một vật chất không thể ước định, kiểm soát nên hắn thầm đoán giới hạn của bản thân chỉ có thể chuyển đổi một đồng xu hai phẩy năm centimet thành một đồng xu năm centimet. Hắn giả định nếu bản thân lỡ tay tạo ra một đồng xu chỉ có hai phẩy năm centimet nhưng lại có khối lượng gấp mười lần (vật chất tối bị thêm vào là kết quả của chuyển đổi vật chất do xác xuất) từ đó gây nên hệ số Entropy hiện thực của hắn liên tục được gia tăng chóng mặt

Akira thầm nghĩ cách, dựa trên các hiểu biết về năng lượng, vật chất tối để tổng quát các khả năng có thể có. Trong lúc nghĩ đến các phương án, hắn nhớ được những kiến thức mà mình đã học trên mạng và áp dụng lên thế giới thực

Thế giới trước của hắn thì bằng tốt nghiệp cấp ba chỉ là các con số cộng trừ nhân chia mà không hề có các dạng như tích phân hay log, lim nên đối với Akira mà nói thì hết sức vô lý nếu đối chiếu với sự tiến bộ của đất nước. Vì vậy hắn đã thôi thúc bản thân từ tiềm thức, quyết tâm muốn tìm hiểu và học trên mạng những bài toán, lời giải từ chuyên gia, tập trung hơn mười tiếng một ngày chỉ để tìm ra lời giải cho các dạng toán, vật lý cao cấp. Hắn học, học, học và học chỉ để thoả mãn trí tò mò mà bản thân tự đặt ra sau những lần phá hủy thành phố cùng B với Elther

Hắn đã tổng kết được một khả năng mà bản thân Akira có thể làm được. Nếu hắn muốn phá hủy đi vật chất tối thì chỉ còn cách là bằng hạt phản vật chất. Khi đồng xu được trở về bình thường thì hệ Entropy mới ổn định tại thời điểm đó, còn không thì tính bất ổn khi hắn thao tác bất kỳ năng lượng nào quanh mình đều dễ dàng xảy ra trục trặc nếu Entropy cứ liên tục tăng nhanh

Vì vật chất và hạt phản vật chất sẽ tự triệt tiêu chỉ còn để lại vật chất. Đồng thời nó cũng sẽ tạo ra photon năng lượng cao cùng tia Gamma, tia X nhưng sẽ không gây hại đến tồn tại như hắn. Chính vì thế hắn mới tổng hợp được cách phá hủy đi vật chất tối đang tồn tại bên trong đồng xu bằng cách cho nó chơi với hạt phản vật chất

Nguyên nhân vì sao hắn không thể sinh ra mẫn cảm với biến đổi thực tại, vì sự bất ổn khi năng lượng tối cứ bao quanh Akira làm nhiễu loạn năng lượng và hệ Entropy tăng chóng mặt, nhưng bù lại là dường như hắn có thể tàn hình ra khỏi nhận thức xung quanh, tức hắn có thể tự xoá đi sự tồn tại của bản thân ra khỏi "hiện thực mở rộng". Nhưng như vậy hắn vẫn chịu sự ảnh hưởng khi xuất hiện pha giao động dù là nhỏ nhất của không thời gian vì dù sao hiện thực của hắn vẫn đang sống dựa trên hiện thực mở rộng nên tác động của thế giới bên ngoài vẫn gây nên ảnh hưởng nhất định lên hắn

Hiện thực mở rộng là thế giới mà tâm trí, thể xác, năng lượng của đa số sinh vật sống trên thế giới đều đang ở bên trong. Một hiện thực với quy mô là cả thế giới. Còn vài trường hợp như hắn là một ngoại lệ, chỉ có những kẻ biết ảnh hưởng lên hiện thực mở rộng thì mới có hiện thực cho riêng mình, và để xoá sổ một sự tồn tại chỉ còn cách là bước vào hiện thực của loại tồn tại đó để gây nên sự sụp đổ hoặc cạn kiệt Mana thuần khiết

[Còn một cách đó là mình sẽ sử dụng kỹ thuật chiết tách, nhưng rủi ro mà chiết tách có thể đem đến là một áp đảo về nhận thức đến từ thực tại và tiêu hao nhận thức vô cùng lớn. Vì mình đang tiếp xúc với mạng lưới thông tin trong không thời gian, tiếp xúc với cấu trúc của thực tại vì vậy mình phải cẩn thận để chiết tách từng sợi năng lượng còn nhỏ hơn một quark, trong khi đó bản thân sẽ mất sự phòng vệ vì toàn bộ tâm trí đang dồn vào rung động năng lượng xung quanh, nếu mình lỡ tay làm rối một lực nào đó như trọng lực khiến nó bộc phát lên hàng trăm lần thì có khả năng cao là mình sẽ lãnh đủ hậu quả và bị đè bẹp thành một vũng thịt]

Cơ chế của chuyển đổi chính là thu gom năng lượng mà bản thân tập hợp được, từ đó dung nạp ra một vật chất khác và từ vật chất đó tạo ra xác xuất để sinh ra vật chất tối hoặc hạt phản vật chất. Nếu hắn muốn triệt tiêu đi vật chất tối mà mình không thể kiểm soát thì Akira chỉ cần chuyển hoá vật chất thành phản vật chất để triệt tiêu đi số dư mà vật chất tối sinh ra (mặc dù vật chất tối cũng là vật chất nhưng chưa được đại lượng hoặc biết đến nhưng vì đặc thù của vật chất bí ẩn mà Akira không thể kiểm soát được nó như vật chất thông thường)

[Sau một hồi làm thử nghiệm, có vẻ như vậy cũng tôt, chứ nếu không thì các vương quốc trên thế giới sẽ gặp phải lạm phát vì những người có thể chuyển đổi vật chất như mình mất. Khá giống với nhánh Ma Thuật Sư Tối Thượng nhỉ~Cũng là lấy vật chất sinh ra năng lượng rồi cộng hưởng với năng lượng trong Ma pháp]

Khi cô nghỉ ngơi xong liền phủi mông đứng dậy, cô ngạc nhiên nhìn lớp năng lượng tối dày đặc xung quanh hắn lúc trước đang có dấu hiệu vơi dần đi. Akira đã dùng một phần khả năng của mình để chuyển đổi loạt năng lượng tối bằng cách cho hai quyền năng có sự liên kết với nhau để đi vào góc nhìn năng lượng tối, từ đó hắn liền thao tác các dòng cấu trúc bên trong nhưng cứ một lúc hắn lại chui ra thở dốc bởi nhận thức hắn có trong chốc lát sẽ giảm đi đáng kể khi dùng cả hai quyền năng cùng một lúc. Đầu tiên là hắn chuyển đổi năng lượng tối vào bên trong những viên pha lê đen đậm đặc, mật độ năng lượng, khối lượng của nó liền tăng mất kiểm soát khiến lực hấp dẫn xung quanh hắn biến đổi liên tục nhưng rối loạn hiện thực này lại không ảnh hưởng đến hệ Entropy, bởi viên pha lê đen thực chất là được tổng hợp một trăm phần trăm từ năng lượng tối nên nói cách khác thì thứ mà hắn đang cầm chính là một viên năng lượng tối được nén và chuyển đổi thành vật chất lỗi hiển thị trong góc nhìn của thế giới

Hắn có thể làm được vì hắn đã hiểu cách vận dụng quyền năng thông qua hấp thụ khối TIE và từng tiếp xúc qua các biến đổi thực tại rồi từ từ thẩm thấu đến cấu trúc bên trong năng lượng. Khi hắn du hành ngược thời gian thì cũng chiêm nghiệm một cách rõ rệt về thực tại, hiện thực giao động và cách năng lượng đang hoạt động. Nhiều điều kiện thuận lợi giúp hắn rất lớn, kết hợp cùng kiến thức của Raphel, sự thẩm thấu trong Ma pháp, năng lượng từ lõi giúp hắn có sự đồng bộ chắc chắn. Mọi thứ như được sắp xếp để Akira được thuận lợi trong việc kiểm soát một phần quyền năng của mình, tránh được các sai sót không mong muốn

Sau khi dọn dẹp được từng mảng năng lượng tối bao quanh mình, hắn run rẩy bắt đầu thở phào nhẹ nhõm. Hắn đã vắt kiệt khả năng hiện tại của bản thân nhưng lợi ích hắn thu được không nhỏ. Hắn đã nhận ra rằng nhận thức của mình sẽ thâm hụt nếu hắn bị thương hay lúc sử dụng quyền năng hoặc phản năng lượng lúc dùng Ma pháp. Để mà dọn sạch mớ năng lượng tối bao quanh mình, hiện thực của hắn thậm chí còn xảy ra rung chấn vì nhận thức của hắn như muốn tự sụp đổ

[Có lẽ đây chính là phiền phức của những người kiểm soát được không gian...Cứ phải dọn dẹp mớ năng lượng tối bu quanh người sau một thời gian, không dọn thì Mana sẽ bị rối tung đâm ra hỗn loạn khó nắm bắt mà dọn xong thì mình yếu đi vãi cả đái]

Quả thật, hắn chỉ vừa mới dọn được một phần năm năng lượng bao quanh mình nhưng chỉ mới nhiêu đó đã siết chặt hắn vào thế bị động do cạn sạch nhận thức có thể sử dụng

[Đặc thù của những viên pha lê đen tuyền này là giúp mình bảo quản tốt năng lượng xung quanh, bảo sao chúng lại được bọc trong một chiếc hộp làm từ Rune cổ đại vì đây vốn là năng lượng tối nên nếu không có Rune cổ đại làm mất ảnh hưởng của nó thì mình sẽ bị ăn mòn do vật chất đậm đặc và khiến cơ thể bị hoại tử không thể phục hồi theo cách thông thường]

"Hmmm..."

[Sao mình không thấy tự hào vì mình vừa du hành thời gian nhỉ? Sự điềm đạm này, ký ức này...Đâu mới là thật...?]

"Raphel..."

'?'

"Em có tin vào thuyết du hành thời gian không? Tôi chính là vừa du hành thời gian trở về...Liệu em có tin?"

Ánh mắt cô hơi chấn động, dường như cô vốn trông đợi vào kết quả như thế nên Raphel không đưa ra nghi hoặc nào mà chỉ lấy một đồng xu khỏi túi áo trong sau đó bảo hắn cầm lấy

Nó là một vật thể có hình tròn trong suốt nhưng lại nặng và rất rắn chắc, bên trong có chứa lượng Mana dày đặc tự tin có thể áp đảo bất kỳ sinh vật sống nào xung quanh bán kính năm mét, tất nhiên là ngoại trừ các dạng sống mạnh mẽ thuộc cấp Metron trở lên, ngay cả hắn cũng có loại cảm giác khó thở đến chấn động

Hắn thầm nghĩ

[Đây mà là một loại tiền tệ thì đúng là không biết xã hội sẽ rối loạn như thế nào nữa...Đưa gần mặt mà cảm giác muốn nôn~]

"Đồng xu này...Nó có tác dụng gì?"

'Thứ này là một vật phẩm thuộc bảo mật của Raphel, nó là một cổ vật và Shiro có thể tìm hiểu bên trong nó để rèn luyện khả năng kiểm soát quyền năng của mình.'

[Ra vậy...Mình đã hiểu rồi...Không phải là mình dính bug nên không có năng lực và nguyên nhân tại sao những nguy hiểm cứ ập đến. Hoá ra là vì cái năng lực thao túng không thời gian này mà tổ chức mới không vứt bỏ mình đi...Nhưng ngay cả Raphel cũng bị phái đi hộ tống mình thì bên trong tổ chức chắc hẳn vẫn còn vài người nắm giữ quyền năng tương tự. Còn chuẩn bị cả vật phẩm để rèn luyện quyền năng của mình nữa chứ, tổ chức này bắt đầu thấy chu đáo rồi đây]

Đến với thắc mắc tiếp theo, cái này mới là thông tin quan trọng nhất đối với hắn

"Nếu không thời gian bị tác động, liệu bên ngoài có vài trường hợp thấy rõ điểm kỳ lạ này không? Giống như hiện tượng Deja vu ấ...!"

'KHÔNG.'

Cô chỉ nhấn mạnh nó để hắn không nghĩ về nó. Nếu hắn cho rằng nó có thể ảnh hưởng đến thế giới bên ngoài thì chắc chắn các thế lực bên ngoài sẽ ngay lập tức nhận ra, vì cẩn trọng nên cô đã ngay lập tức cắt hắn vào một trạng thái không thể suy nghĩ được gì trong vài giây

.

.

.

.

.

TRỐNG RỖNG

Loại cảm giác gì thế này

TRỐNG RỖNG

Mình không còn mơ một giấc mơ nào nữa...Tại sao lại như vậy, cái loại áp lực vô hình này...Nó là gì?

Con chó nâu ngoài kia cứ nhìn vào mình suốt nhiều tháng trời từ sau cái vụ việc ấy diễn ra. Đó là điều bình thường phải không? Không...Đây hẳn là điều bất thường

Từ khi nào mà ngoại hình của chúng lại gớm ghiếc đến vậy? Với con mắt chỉ còn một chấm đen cùng khuôn miệng lổm chổm răng con người đang mở rộng đến mang tai cười toe toét, nó luôn làm thế mỗi khi nhìn chằm chằm vào mình...Đây là trò đùa của ai đó à? Hay nó vốn là có diện mạo như thế?

Cơn ớn lạnh này bắt nguồn từ nhiều sự kiện kỳ lạ xảy ra xuyên suốt mấy tháng nay mà cậu đang trải qua. Từ khi có nhận thức sâu sắc về cuộc sống hoàn hảo, lại thêm ám ảnh tâm lí và bỏ cả nghiện game thì cậu bắt đầu chú ý đến cái thế giới này hơn. Một chú chó với cơ thể dị dạng đang được các người chú, dì véo má vui vẻ mà không nhận ra sự khác biệt với chú chó mà cậu từng hình dung trong nhận thức

Nhưng dần dần, chẳng hiểu vì sao cậu lại tự nhiên bị hoà tan vào môi trường bên ngoài. Sự trở ngại của giao tiếp khiến cậu khép mình vào một vị trí cố định trong xã hội khi đi làm, cậu quan sát thế giới đang âm thầm nâng đỡ để cậu lên một vị trí mà cậu từng mơ ước theo một cách dễ dàng

Con người ở đây đối xử với cậu vô cùng tốt, dù là ở mảng nào thì cậu cũng hoàn thành công việc xuất xắc. Biểu cảm trên gương mặt luôn khiến cậu chạnh lòng vì thứ biểu cảm không hề giống một con người. Đôi mắt chỉ là một chấm đen nhỏ, cái mũi thì là một vệt thẳng kéo xuống, cái miệng thì như một đường kẻ gạch ngang làm ai ai cũng na ná như nhau và trông rất vô hồn, tựa như một nét vẽ từ bọn con nít khi chúng nguệch ngoạc ra đại chiến người que

Sự bận rộn trong cuộc sống khiến đầu óc cậu không còn tập trung vào bất kỳ điều gì khác, ký ức cũng đồng hoá với thế giới này từ lúc nào không hay. Cho đến một ngày của tám năm sau, khi cậu lên hai mươi bảy tuổi thì cậu bỗng nhiên muốn chơi lại tựa game ngày xưa từng yêu thích. Cậu không nhớ rõ nguyên nhân vì sao mình lại bỏ tựa game đó nhưng linh cảm cảnh báo cho cậu rằng mối nguy hiểm ẩn sâu bên trong tựa game thực tế ảo đó. Hiện tại cậu đã có một người vợ cùng hai người con gái nhưng cậu không biết mình cưới cô ấy từ khi nào. Đứa lớn nhất là năm tuổi, đứa thứ hai là nửa năm vừa được sinh ra vào năm ngoái. Bọn nhóc là mọi thứ đối với cậu cũng như là sợi dây liên kết chặt chẽ với thế giới này, giúp cậu cảm thấy đỡ lạc lõng

Cậu ấn vào nút khởi động, đưa tâm trí mình vào một nhân vật cấp cao trong bộ máy nhà nước. Sau hàng trăm năm bên trong, cậu đã thiết kế ra các giai đoạn của kế hoạch ngăn chặn một viễn cảnh tận thế, trong trò chơi cậu mang danh một công tước cao quý gầy dựng lại vùng đất cằn cỗi để họ vươn lên một gia tộc tử tước cộng sinh với gia tộc của mình. Nhiều kế hoạch dự phòng được cậu lập lên để ngăn chặn ngày tận thế kéo đến, cuộc chiến bên trong cứ kéo dài cho đến khi hơi thở cậu trở nên yếu đuối. Cậu đã vĩnh viễn mắc kẹt với thế giới này, không thể đi đâu nên cậu chỉ có thể chìm đắm vào tựa game rồi gắn bó với nó trong suốt hàng trăm năm tiếp theo, liệt trên một chiếc giường đơn sơ, ngăn cản từng thực thể bị ai đó kéo xuống gây nên từng cuộc chiến đẫm máu

Cậu nhìn vào từng nét mặt của từng người, cậu thấy nó thật khác biệt với gương mặt của những người xung quanh và đến giờ cậu mới nhận ra sự khác biệt ấy khi sắp kết thúc cuộc đời. Đôi tay run rẩy tháo chiếc mũ thực tế ảo xuống, ánh mắt cậu liền nhìn ra xung quanh nhưng không thấy người đó đi tới

"Quả nhiên..."

Vẻ mặt nhọc nhằn cùng sự mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt của cậu. Dù có thể dùng máy trợ thở nhưng cậu đã tắt nó đi để từng bước cảm nhận cái chết đang kéo đến. Cậu nhìn ra thế giới với tâm trí đang tự đọc thoại, cậu nhìn mọi thứ thật bình yên, trái ngược với sự tàn khốc trong tựa game

"Chết là hết hay nó chỉ là một khởi đầu mới...?"

Mọi người vẫn hoạt động, thế giới luôn tự vận hành...Có thật là nó đang hoạt động? Nếu mình không có ở đây thì nó có còn vận hành? Chà...Một sự thay đổi đang diễn ra trước mắt mình...Đây...

Sụp đổ rồi...Không gian đang sụp đổ...Đây là thời điểm anh ta đã thoát khỏi đây sao? Quả là...Quả là...