webnovel

Chapter 13: Hiểm Hoạ Mới(3)

(Cảm xúc...)

Cô ngốc nghếch sờ lên đôi má trắng hồng của mình. Cái loại cảm giác bản thân xuất hiện thêm nhiều cảm xúc khiến cô nhận thấy mình càng giống một cá thể độc lập hơn một con búp bê, nó khiến cô có sự đồng cảm sâu sắc với suy nghĩ của Akira, cảm xúc của Akira, nó làm cô cảm nhận thêm nhiều hương vị mà cuộc sống đã ban tặng

(Vậy ra đây là cảm xúc, rất rõ ràng)

Bỏ qua loại trải nghiệm mới mẻ đó, cô tập trung hướng ánh mắt về phía Goblin

(Mình phải làm việc gì đó để ngăn quỹ đạo này thay đổi...Ảnh hưởng lên Goblin thì không thể, hắn đã tiến vào hiện thực của Shiro. Với khả năng hiện tại thì gánh chịu áp lực từ quy luật để truyền tải trong vài giây chắc không sao đâu nhỉ...? Mong là sẽ kịp bảo vệ Shiro)

(Phùuuuu)

Cô thở dài một hơi trong lòng không gây ra tiếng động. Ánh mắt đảo đến từng ngóc ngách mà người đọc có thể nhìn thấy, tìm kiếm những khoảng khắc chớp nhoáng nếu thực tại có sự giao động

Goblin dần đánh tráo thế giới quan Akira dù hắn đã đề phòng trước đó. Không phải vì hắn chủ quan mà là cách Goblin toả ra hương vị vô nghĩa toàn hiện thực của hắn, ảnh hưởng đến nhận thức và tính nghiêm trọng của thực tại. Len lỏi qua từng ngóc ngách để làm suy yếu nhận thức của hắn khiến hắn mất đi cảm nhận đến tính nghiêm trọng của vấn đề. Cùng lúc Goblin chèn nhận thức độc vào tiềm thức Akira để hắn thấy được, nghe được nhưng không dễ dàng suy nghĩ như trước. Ngay lúc này hắn chỉ có thể yên lặng lắng nghe Goblin kể thêm nhiều câu truyện

Khung cảnh lúc này đang từ từ được chuyển hoá ra các dạng sống phong phú. Akira chớp đôi mắt kinh ngạc nhìn về hai con lưỡng cư như thằn lằng nhưng khuôn mặt lại vặn vẹo xoáy sâu vào bên trong, từng chiếc răng lỏm chỏm khắp cơ thể để lại một cảm giác kinh tởm nhưng cũng đầy thích thú từ tận đáy lòng hắn vì được chứng kiến một nét đặc sắc trong ngoại hình sinh vật

Akira luôn hỏi ý đồ của nó trong mơ màn nhưng Goblin lại bỏ qua hầu hết lời nói của hắn mà tiếp tục nói nhiều hơn trước. Vừa rồi nó chỉ mất mười phút để sắp đồng hóa được hắn nhưng bây giờ Akira đã nâng cao cảnh giác trước từng câu trả lời của Goblin hay kể cả câu hỏi của mình. Hắn không biết Goblin cần gì từ mình nhưng thông qua truyền âm của Raphel thì hắn biết được bản thân rất quan trọng. Hắn đoán mình là thứ quyết định cho sự thành bại của kẻ trước mặt nên ý trí chống cự của hắn đã trở thành -Dù bất kể chuyện gì xảy ra thì đừng hòng bố mày sẽ theo ý nguyện của mày!- Đây chỉ là suy nghĩ tạm thời

Do hắn chưa được roi vọt nên có suy nghĩ tự tin như thế. Hắn biết chắc chắn rằng nếu con Goblin muốn lấy thứ gì đó từ hắn thì nếu dùng đến biện pháp da thịt thì hắn sẽ ngay lập tức đưa cho nó kể cả là Raphel

Hắn có thể giữ bình tĩnh nhưng không thể ngăn được những suy nghĩ đau đớn. Hắn hơi lo sợ những vết dao đâm hay những lần cơ thể vụn nát, tuy Akira đã vài chục tuổi cũng như nổi loạn, bắn giết khắp nơi, cũng chịu nhiều vết thương nhưng chẳng qua chỉ là vết thương ngoài da. Cuộc đời trước đó của hắn chỉ trải nghiệm mỗi cảm giác đau đớn duy nhất là gãy cánh tay do vụ nổ đặt sai vị trí, còn lại thì hắn đều yên ổn sống sót

Cô có thể loại ý thức độc ra khỏi đầu Akira nhưng với điều kiện cô phải có sự liên kết chặt chẽ với hắn. Cô phải hiểu hắn cũng như hắn phải hiểu cô, chỉ đơn giản như thế nhưng đối với tình cảnh hiện giờ là vô cùng khó để mà nói là bất khả thi

Ngay lúc này đây, khi trông thấy Goblin đề cập đến vai trò nó nhận được sẽ là Support thì hắn không thể nhận ra một thế giới trong anime nơi mà câu chuyện nó kể sẽ trở thành sự thật đang dần xuất hiện, cảm giác nguy hiểm tưởng chừng như mình có thể đánh mất mục đích sống lúc nào cũng hiện rõ trong tâm trí Akira, lấy niềm tin ấy làm chổ dựa để hắn tiếp tục trụ vững

Còn bên phía Goblin thì nó cũng toát mồ hôi vì nhận thức nó tiêu hao liên tục giảm. Mặc dù nó đã vay mượn nhận thức từ các nguồn dự phòng trong túi da thú nhưng nhiêu đó không ăn thua gì với tốc độ tiêu hoá nhận thức từ thực tại giả tưởng và hiện thực giả tưởng

Raphel lộ vẻ bất an khi đối tượng trước mắt cô không chỉ là một con quái vật biết dùng không gian để tấn công mà quy luật còn ràng buộc cô cấm tác động lên nó dù đang ở trong Điểm kỳ dị, bên trong Vùng Tuyệt Đối. Cô không thể nói rõ cho hắn vì nếu tác động quá mạnh mẽ lên câu truyện thì truyền âm của cô sẽ trải qua nhiều lớp thực tại trồng chéo lên nhau ngăn cách với hiện thực của Akira. Bây giờ cô chỉ thầm cầu nguyện Akira có thể đánh vỡ vai diễn vào giờ phút mấu chốt. Chỉ có điều là hắn không thể nghe cô truyền âm đến nên Raphel quyết định mình sẽ quan sát để tìm ra lỗ hổng trong vai diễn

(Không nhắc trực tiếp mà gợi ý Shiro chạy trốn xem sao)

'S-Shiro...'

(Áp lực mạnh hơn mình tưởng)

"?"

Hắn đột ngột quay sang khi thấy âm thanh yếu ớt đó của cô. Tưởng cô bị úp sọt ở đâu đó khiến hắn vô thức lùi ra một bước để tránh né nhưng hắn lại thấy Raphel không bị làm sao, thậm chí gương mặt lạnh lùng đầy vẻ ngây thơ của cô chẳng hề nhúc nhích lấy một cử động

"Hả?"

'Shiro phải tìm được chổ sai trong vai diễn để đánh vỡ ngay lập tức! Tuyệt đối không được liên tưởng quá sâu vào ký ức, tuyệt đối không được!'

"Em không sao chứ Raphel?"

Lúc này hắn mới khó hiểu trong khi vẫn nhìn cô hệt như một bức tượng sáp

[Con bé bị thần kinh à? Mình có cảm giác con bé đang bị trói buộc trong thể xác này...]

Hắn thấy biểu cảm của cô có hơi lạ thường, dù hai bên không quen biết nhau nhưng đã cùng nhau lang thang trong vài ngày, nhiều tuần liền thì mức độ thiện cảm của hắn đối với Raphel đang rất cao. Với một thế giới nhàm chán, không có đầy đủ nhu cầu tiện nghi thì hắn thầm cảm ơn người bạn đồng hành với mình trong suốt chuyến đi vì đã giải đáp mọi thắc mắc khi hắn buộc miệng nói ra một vấn đề nào đó, ngoại trừ một vài thông tin tuyệt mật và thời gian bên ngoài là cô không thể trả lời còn lại cô đều sẽ nhiệt tình giải thích cặn kẽ

Nếu như hắn thấy biểu hiện của cô khác thường từ lúc gặp Goblin thì hắn đã âm thầm nâng cao sự chú ý đối với Raphel, đề phòng cô gặp bất trắc mà vô tình bị thực tại nghiền ép đến biến mất

'Nếu sự tồn tại đã nằm ngoài khuôn khổ mà Luật Lệ cho phép thì hắn có thể vượt ra khỏi góc nhìn của mọi thực thể khác. Hắn không đơn thuần phải là một con Goblin giả kim thuật sư! Mà là một thực thể cấp Apollyon. Thậm chí còn thao túng được một phần hiện thực của Shiro!'

(Mình có thể nói ra cái này? Nếu là trước khi đồng hóa thì mình không thể nhưng bây giờ mọi thứ như trở về như cũ. Vấn đề tiếp theo chính là nên chạy đi đâu?)

[Nó đã tiến hoá đến cấp Apollyon rồi sao?!! Nếu vậy thì nó đâu cần phải tỏ ra khiêm nhường? Giả heo ăn thịt hổ là một thú vui tao nhã của bọn cậy mạnh hiếp yếu à? Nếu nó muốn giết mình thì đã ra tay ngay lập tức...Và...Hmmm...]

[Tại sao nó lại chờ đợi...? Chắc chắn là nó đang chờ đợi một kết quả nào đấy từ việc đánh vào nhận thức của mình...Hmm...Nó đã nằm ngoài giới hạn của Luật Lệ có thể tác động được, vậy thì những lời hứa trước đó chả phải là vô ích rồi sao...]

Cô đọc được suy nghĩ của hắn liền truyền âm đến với tốc độ nhanh hơn

'Shiro phải cực kỳ thận trọng, hắn có thể sẽ đánh cắp quyền năng K...G...D...T! Hắn sẽ tác động từng chút một lên tâm trí của Shiro và dần đồng hoá Shiro với hiện thực do hắn sáng tạo ra! Tráo đổi mục đích sống của Shiro để đánh cắp quyền năng K...G...D...T!'

[KGDT? Là cái gì?]

(Vẫn còn rào cản ngăn mình tiết lộ...)

"Điều gì sẽ đến nếu nó đánh cắp thành công?"

'Có khả năng hắn sẽ đi vào K...G...D...T.'

"?"

Ánh mắt hắn nheo lại khó hiểu, đồng thời hắn liếc nhìn vẻ mặt của Goblin mà suy luận

[Raphel sợ hắn...Cũng phải, hắn là thực thể cấp Apollyon đấy chứ đùa. Con nhân mã đầu game mình gặp chỉ mới tiệm cận cấp bậc Keter mà đã mình hành sấp mặt, nếu không có khả năng tái sinh và sự xuất hiện của con Alpha thì có khi mình đã đi bán muối từ lâu rồi]

[Càng nghĩ càng hài hước, địt con mẹ đéo ai lại chết sau khi isekai được vài giờ? Chắc chỉ có mình quá, con mẹ nó thằng khốn đã bug bố mày vào game hardcore này! Mày có thấy vô lý không Akira?]

[Đúng! Địt cụ vô lý vỗn lài!]

Thấy Akira không hiểu cô đang nói gì thì Raphel chợt nhìn thấy sự ảnh hưởng xung quanh hắn, nhiều lớp thực tại đang ngày một dày đặc dù diện tích chỉ chiếm bằng sợi năng lượng nhưng đủ để ngăn cách hắn ra khỏi vùng truyền âm của cô. Mảng năng lượng tối đang dồn dập tập hợp, bao phủ hắn vào bên trong nhưng không có sự hấp thụ hay biến đổi chứng tỏ Akira hoàn toàn không thấy nó, hoàn toàn không thể kiểm soát bất kỳ khả năng nào mà mình có. Vấn đề mà cô lo lắng nhất sau khi thoát khỏi Goblin chính là Akira đã không còn khả năng điều khiển thực tại bởi quấy nhiễu năng lượng từ mảng năng lượng tối xung quanh

Nhận ra một lỗ hổng xuất hiện, cô liền chớp lấy cơ hội chiết tách lực điện từ bên trong năng lượng tối, giải tán các hạt đi xung quanh đồng thời dùng ảnh hưởng của bản thân lên thực tại vốn đã lung lay sắp sụp đổ để tạo dựng lên một thực tại giả tưởng bên trong hiện thực của hắn

'Không Gian Dị Tượng! Từ đó nhìn thấy cấu trúc của Thế Giới, điểm kết thúc của Thế Giới, thấy được khởi nguyên của Cây Thế Giới, bước vào góc nhìn của cụm thế giới thậm chí còn bị hắn chỉnh sửa gây ra hiện tượng xoá bỏ lượng lớn quy luật, tạo ra nhiều nghịch lý, hệ Entropy sẽ gia tăng đến mức độ nghiêm trọng. Hắn sẽ vượt ra các góc nhìn để tiến đến loại TỒN TẠI vượt xa tất cả! Có loại khả năng hắn sẽ sáng tạo ra một vũ trụ mới nơi hắn là trung tâm của thế giới. Nếu điều đó là thật thì mọi quỹ đạo sẽ đổ vỡ!'

Cô đã tăng tốc độ truyền âm và sử dụng một số kỹ thuật để giúp hắn ghi nhớ. Mọi thứ vừa diễn ra chỉ mất đúng hai giây để đến được với hắn, nếu là người bình thường sẽ phải mất một năm mới đi vào tai Akira chứng tỏ Raphel đã phải dùng rất rất nhiều tinh thần vào truyền âm, áp lực đến từ thực tại bên ngoài đang đè lên cô gấp ba lần lúc trước khiến đôi chân Raphel như co rút khi đứng

(Quả nhiên là đã sụp đổ. Thực tại mình tạo ra quá mỏng manh)

Cô cắn răng trong vô thức. Loại cảm xúc vừa mới xuất hiện khiến hiểu rõ tầm quan trọng của nhiệm vụ và cả sự kỳ vọng của nó

[Đệch...Nghe thôi đã muốn bỏ buộc]

[Sao phạm vi lại lan đến vũ trụ? Nào nào! Bố éo chơi nữa đây, thả mị ra để mị về!]

Vài ý nghĩ thoáng qua khiến hắn rùng mình bởi trông nó thiểu năng và gei lọ đến đáng ngạc nhiên, dựa vào khiếu hài hước bản thân tự phong tặng giúp hắn bình tĩnh nắm giữ được cốt lõi của vấn đề cô muốn nhắn

'Shiro...Từ bây giờ trở đi...Shiro không được nghe, hiểu và tiếp xúc với hắn quá gần...Và không được coi thực tại trước mắt là hiện thực ngay trong nhận thức, Shiro phải làm xáo trộn nhận thức của hắn bằng mọi giá.'

Giọng truyền âm của cô có lúc lại ngắt quãng, có lúc lại xuất hiện bất thình lình cùng tiếng nhiễu sóng khiến hắn khó khăn để tập trung lắng nghe

"N-Này, chuyện gì đang xảy diễ...!"

Hắn chưa kịp nói hết câu liền bị Raphel cắt ngang với ngữ điệu đau đớn, cô liên tục dùng nhiều kỹ thuật chiết tách để tạo những lỗ hổng xâm nhập vào hiện thực Akira, tuy được Akira liên kết nhưng trước sự kiểm soát một phần của Goblin, nó vẫn có thể đá cô ra khỏi hiện thực Akira dù sợi dây liên kết mỏng manh đó vẫn liên kết cả hai

Cô sống dựa trên hiện thực Akira nên khi bị từ chối liền khiến cô rơi vào tình trạng suy yếu rõ rệt, cô cắn chặt răng tiếp tục truyền âm cho hắn nghe rõ từng chữ một cách rõ ràng

'Không được để hắn chiếm lấy Không Gian Dị Tượng. Hãy ghi nhớ, hắn đang đồng hoá Shiro vào câu truyện trong quá khứ để cướp đoạt quyền năng ấy! Hắn sẽ không bị ảnh hưởng bởi sự kiểm soát của vũ trụ isekai nếu hắn có quyền năng Không Gian Dị Tượng, một vũ trụ giả tưởng nơi hắn là tâm điểm sẽ được sinh ra, tiếp đến sẽ là vô hạn các giả tưởng khác cùng đồng loạt nối đuôi theo sau vũ trụ isekai dẫn đến quá nhiều vũ trụ giả tưởng cùng một hệ cô lập trong mô hình bong bóng đa vũ trụ, một túi bong bóng lạm phát sẽ dần thoái hoá bởi các vũ trụ không chia sẻ các hằng số, không thể dùng hệ số khiến vũ trụ đó buộc phải dùng năng lượng từ Thế Giới bên ngoài để thay thế. Vì vũ trụ là hệ đóng kín nên chúng không thể liên kết được với nhau sinh ra hiện tượng thiếu hụt dưỡng chất, ảnh hưởng đến bong bóng đa vũ trụ và cả chính chúng!'

'Năng lượng thiếu hụt ở những vũ trụ có sự liên hệ yếu ớt không có cách nào bồi đắp sẽ làm gia tăng hệ Entropy đến mất kiểm soát gây ra sự sụp đổ của cụm thế giới!'

[Nói cách khác...Mỗi vũ trụ mà con Goblin tạo ra đều đi vào một vũ trụ hệ đóng kín, không có sự liên hệ nào với các thế giới khác nhưng vẫn lấy năng lượng từ thế giới khác rồi dùng xong không trả buộc các thế giới còn lại chịu sự sụp đổ do không đủ năng lượng để duy trì. Còn chính vũ trụ giả tưởng đó thì chịu sự gia tăng lạm phát năng lượng tối, làm hệ Entropy tăng nhanh đến một ngưỡng nào đó khiến cụm server chung bị hư tổn dẫn đến sụp đổ...]

'Đúng! Kế hoạch chính thức đổ vỡ khi vũ trụ giả tưởng Alpha Centauri được tái lập!'

"Hự!"

Lời nói của cô dần hơi hướng hoảng loạn khi cô bắt đầu nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề hiện tại. Nếu thất bại, cô không thể truyền ý thức về quá khứ được nữa vì hệ Entropy quá hỗn loạn ngăn cản cô thực hiện thành công loại quyền năng đó

Raphel càng lúc càng rối rắm đến mức sự truyền tải bị gián đoạn làm khuôn mặt của hắn suýt bẹp dí bởi áp lực đang đè lên. Không gian truyền âm cũng bị gói ghém như khi ta vo tròn một mẩu giấy rồi biến mất theo cách khó hiểu. Cô trơ mắt nhìn xuống rồi lại nhìn lên, không thể truyền âm được đến hắn làm ánh mắt của cô lộ rõ sự không yên tâm. Cô mệt mỏi liên tục nhìn xuống mặt đất thở dốc trong đau đớn cùng với cái hối tiếc vì bản thân đã bị con Goblin ấy chơi cho một vố, bị nó xoá ra khỏi hiện thực Akira ngay từ đầu mà vẫn ngây thơ không biết

[Tiền đề để giải quyết chuyện này trước mắt chỉ có thể chạy. Nhưng bản thân mình đang phải đối diện với thực thể cấp Apollyon nên vô phương chạy trốn. Chậc! Chỉ còn cách là tiếp tục lắng nghe nó nói từ đó tìm ra một phương án trốn thoát]

[Điều tàn ác nhất với bản thân chính là Do Dự, và bây giờ nếu mình tiếp tục do dự nữa thì sẽ không ổn]

Hắn liếc nhìn cô chợt nảy sinh ra loại thương cảm sâu sắc cho sự hy sinh của cô. Tuy hắn không biết những đau đớn mà Raphel đang phải hứng chịu nhưng hắn biết nó sẽ không hề dễ dàng đối với người bình thường chút nào vì hắn đang mơ hồ cảm nhận được cảm xúc của đối phương. Một người đang hy sinh cho hắn khiến Akira có chút nghẹn ngào và hiểu rõ tính nghiêm trọng của vấn đề mà mình đang gặp phải

[Hình như vũ trụ giả tưởng là một vũ trụ mỏng cùng đồng hành với vũ trụ gốc trong đa thức không gian thì phải...Hmmm, nhìn kiểu gì cũng thấy thông tin đã bị rò rỉ để cho thực thể này tiến vào làm khó dễ đây mà. Nội bộ tổ chức có gián điệp hay sao mà tiết lộ thông tin cho con trùm khủng bố thế không biết]

Đa thức không gian là tập hợp nhiều hằng số đa vũ trụ, từng vũ trụ sẽ có một hằng số riêng được gọi chung là đa thức, từng biến số sẽ là một thay đổi của hệ số gây nên ảnh hưởng cục bộ đến hằng số mà vũ trụ đang sử dụng nên khi hắn nhắc đến đa thức chính là nhắc đến nhiều hệ số bị sử dụng cho nhiều vũ trụ và nếu quá nhiều vũ trụ giả tưởng trong một cụm thì hằng số của vũ trụ sẽ dần thiếu tính liên kết bởi hệ số đang thiếu hụt quá nhiều, khi mọi thứ dần bị phân rã thì vũ trụ sẽ mất đi đa thức không gian và đó chính là sự sụp đổ và là dấu chấm hết cho cụm vũ trụ mà hắn đang sống

Bonus: Nhiều vũ trụ trong một cụm sẽ sài chung một đa thức, trong đa thức sẽ có từng hằng số cho từng vũ trụ, trong hằng số có vô hạn hệ số. Giống như một khối vuông được tạo nên bởi con số, bên trong khối vuông chính là số một và hệ số chính là những biến đổi khác của số một ví dụ như một phẩy năm, một phẩy bảy, một phẩy không không hai,...Khi một đa thức có tính liên kết với các thế giới khác nhau thì thường gọi chung là cụm, là bong bóng đa vũ trụ vì chúng có tính liên kết tác động lẫn nhau

[Mọi thứ đang dần vĩ mô làm mình cũng khó kiểm soát được lượng thông tin đã thu thập...Lần đầu tiên thấy con bé hoảng hốt đến vậy, pfff nhìn chân tay luống cuống hết cả lên đúng là kawaii~]

"Hmmm..."

"Em còn khả năng duy trì thực tại phía sau sự nhiễu loạn của không thời gian kia chứ?"

'Không.'

Hắn quay sang nhìn cô nhưng cô chỉ đáp bằng một giọng truyền âm nhiễu loạn, loại cảm giác lúc trước liền quay trở lại, một cơn ớn lạnh dọc sống lưng khiến Akira không dám nhìn về cô vì hắn liên tưởng đến một không gian chỉ có hắn và Goblin trước mắt là tồn tại. Còn tồn tại của Raphel thì như có như không

[Khó nhỉ? Chưa gì đã đụng phải boss, mà đâu phải là boss vớ vẩn! Đây không phải là thế giới mà mình yêu thích, moẹ nó khốn nạn khi mình lại là người đen đủi đi vào cái thế giới chó chết này. Bây giờ chả biết chạy đi đâu, nếu mà chạy ngược lại thì em nó không thể cản trở sự nhiễu loạn của không thời gian, chạy lên trên thì lại đi vào tay Goblin, chạy ra xung quanh thì chỉ có ngậm hành vào mồm vì bị nhiều lớp thực tại đè phọt shit]

[Haizzz...Đành vậy. Chỉ có đánh mới thoát được]

'Với năng lực của Shiro sẽ không đủ.'

Cô không thể tác động đến hắn quá mức nhưng cô vẫn có thể gây ảnh hưởng ở mức độ thấp không gây quá nhiều thay đổi, cố được chừng nào hay chừng đấy. Cô muốn hắn chạy bất cứ đâu, miễn là rơi vào trạng thái vô thức nhưng Akira của hiện tại vẫn chỉ là một bào thai không có đủ khả năng tự bảo vệ cũng như khai thác tiềm năng bên trong mình. Nếu bây giờ cô bảo hắn chạy để rơi vào trạng thái tiềm thức thì đó là một điều bất khả thi, tâm trí, năng lực và khả năng kiểm soát của hắn còn chưa ở mức tập sự, nếu sơ suất phá nát sự tồn tại của hắn thì nhiệm vụ của cô coi như thất bại. Nếu cô ra sức giúp hắn thì khả năng chính cô và cả hắn cũng sẽ bị xóa xổ ngay lập tức bởi liên kết hiện thực của Akira đang rất chặt chẽ, vượt quá quy luật được đặt ra. Lúc này đây, cô chỉ cảm thấy bất lực, vô dụng và sự cắn dứt lương tâm trước trách nhiệm mình được giao

"Hiểu rồi."

[Haizzz...Mình ghét cái thế giới chó chết này...]

Cô đọc được suy nghĩ của hắn liền có vẻ mặt buồn, ánh mắt cô nặng trĩu nhìn xuống lòng bàn tay không cam tâm. Cô nín môi cố nghĩ cách giải thoát tình huống trước mắt trong trạng thái nén nhận thức liên tục, dù biết điều đó sẽ gây tác động xấu lên hệ tinh thần của cô nhưng Raphel không còn sự lựa chọn nào khác

Hàng loạt suy nghĩ nãy lên trong đầu cô, từng tầng được Raphel sắp xếp để tổng hợp cùng một lúc. Cô giải phóng nhiều suy nghĩ chỉ trong chớp mắt, chúng nhanh đến mức vùng không gian xung quanh cô như biến dạng. Chúng rung lắc nhẹ hệt như bị hâm nóng, chap đảo làm tầm nhìn người đối diện bị biến dạng

"Hãy đi theo ta, ta sẽ tặng ngài một phần quà biểu dương cho sự gặp mặt giữa chúng ta ở gần đây."

Nó cười mỉm vác theo một túi da gấu trên vai, bên trong chứa nhiều bình độc dược có thể cứu mạng bất kỳ loài sinh vật sống nào xung quanh cùng với đó là một viên pha lê đen tuyền, bên trong trôi nổi chất lỏng đặc dính, nhớp nháp đang ngọ nguậy muốn thoát ra ngoài

[Trước hết thì mình có quyền năng Không Gian Dị Tượng. Nhưng...Làm sao để triệu hồi ra thứ đó? Mà nó là gì? Rốt cuộc bên trong mình còn chứa thứ gì để mà bọn này thèm khát đến vậy, chắc không chỉ là Không Gian Dị Tượng đâu nhỉ?]

Hắn không biết bản thân đang bước đến đường tiệm cận giữa hai hiện thực đang giao nhau. Một hiện thực Akira cùng một cái là đang được sinh ra để hắn bước vào đó. Bản thân Akira vẫn chỉ nghĩ rằng hành động của Goblin quá lố bịch, nếu hắn có đủ sức mạnh thì bây giờ đã không kiêng dè gì mà lao lên chấm dứt sinh mạng của nó rồi cướp đoạt năng lực để thoả mãn mục đích. Nhưng sau khi hắn thấy Goblin tìm ra giá trị của mình và được Raphel nói ra sự thật thì hắn mới biết được mọi chuyện không đơn giản như vẻ bề ngoài

[Đúng như Raphel nói, con Goblin ấy vẫn nhập tâm kể ra các câu chuyện được chấp vá lại với nhau để lôi mình vào hiện thực của nó. Điều kiện để chiếm Không Gian Dị Tượng này là phải thu phục được mình sao? Như vậy thì bố mày sẽ cốc cần nghe mày lảm nhảm thằng khốn ạ]

Mọi thứ gần đúng với Akira suy nghĩ nhưng khác một chổ đó là hiện giờ nó đã đánh mất toàn bộ sức mạnh của mình khi bước vào hiện thực của Akira mà không phải đi đến thực tại cấp thấp hay thực tại cấp cao của hiện thực. Lúc này nó hoàn toàn có thể cướp đoạt quyền năng của hắn khi Akira rơi vào tiềm thức

Bây giờ nó đã có Vùng Tuyệt Đối làm trung gian để thực tại do nó tạo ra dễ dàng tiếp tục sáp nhập vào hiện thực của hắn gây ra mức ảnh hưởng nhất định, tất cả chỉ còn một chút để nó được độc quyền tự do chuyển kênh mà không bị ràng buộc từ thế giới

"Một món quà sao?"

"Đúng thưa ngài."

"Hmmm..."

[Ý món quà của mày sẽ là một cú jump scare từ bụi cây gần đó và hét lên :"Surprised!!!". Rồi đâm tao một nhát à?]

"Ngài biết không, từng đứa nhóc được ta nuôi dưỡng nếu tính đến nay thì đã hơn sáu mươi tuổi nếu tính theo thọ nguyên của nhân loại rồi đấy. Kakaka."

[Quả nhiên, lại là sự chấp vá từ ba cái kịch bản mày vừa kể trước đó. Nếu mình thử phá vỡ ngay bây giờ có được không?]

[Hmmm...Không có khả năng, nó có lẽ đã biết mình nhận ra nên mới thử thả một câu nói bất kỳ để mình thử đánh vỡ rồi sau đó sẽ chịu ảnh hưởng theo ý muốn của nó...Đành phải thay đổi lối suy nghĩ và làm điều lố bịch rồi~]

"Khiếp, anh năm nay bao nhiêu tuổi rồi mà trông vẫn còn phong độ như thời trai trẻ như thế?"

Giọng nói ít cảm xúc của Akira như một tiếng hỏi thăm cho có lệ, đứng trước cách nói xoay ngoắc ba trăm sáu mươi độ của hắn làm Goblin đang dẫn đầu lộ vẻ khó có thể tin được

"À không sao, nếu anh đã không nói thì có lẽ còn có ẩn tình bên trong. Hay anh muốn tôi gọi bằng danh xưng nào?"

"N-Ngài có thể chọn giúp ta được không..."

"Được chứ! Không vấn để gì. Vậy bây giờ tôi gọi anh là ông Bob nhé."

Từ khi hắn biết nó là thực thể cấp Apollyon thì Akira đã không còn ra vẻ ngạo mạn, tự cao như trước mà ngay lập tức gạt bỏ mọi cái tôi, lòng tự trọng của đàn ông để gọi Goblin bằng anh và cung kính lễ phép đi theo nó

Dù đã thấy hành động miễn cưỡng của hắn nhưng nó vẫn im ỉm không ngó ngàng đến vì nó biết được sự thật về con người phía trước mặt nó. Một tên không có khả năng nào để kiểm soát được thực tại, vẫn còn đang len lỏi khắp nơi để trốn chạy một cách tuyệt vọng. Ngay từ đầu nó chỉ biết mơ hồ nhưng phần lớn là vì nỗi sợ hãi, e ngại và cẩn thận nếu bản thân đoán sai thì vẫn còn khối cầu Tourbillon để đảo ngược quá trình. Nếu xuất hiện một tình huống dị thường nào thì nó sẽ kịp thời trốn chạy chờ một cơ hội tiếp theo. Cách cẩn thận nhất mà nó nghĩ ra đó là từ từ thâm nhập vào nhận thức của hắn để dần dần xếp trồng vào loại thực tại giả tưởng, kết hợp cùng Vùng Tuyệt Đối để củng cố cấu trúc của hiện thực giả tưởng. Sau khi hắn đánh mất mục đích tức rơi vào trạng thái vô thức thì Goblin sẽ đánh cắp quyền kiểm soát Không Gian Dị Tượng từ Akira ngay lập tức. Quá nhiều điều kiện để thành công, chính vì thế nó mới giày sức chấp vá các câu truyện trong ký ức của hắn hòng dựng ra hiện thực giả tưởng một cách vững chắc

Hắn cảm thấy mọi thứ thật tự nhiên, nó khơi gợi lại cảm giác mong lung trong hắn, có chút thành ý mời gọi đến từ bên trong khu rừng. Một rừng cây khổng lồ rậm rạp với nhiều bén rễ đâm chồi lên mặt đất tạo ra một khung cảnh ma mị, đầy âm u như đám sâu không lồ đang ngoi lên mặt đất mà chúng cư trú. Vùng vẩy thoát khỏi phần đất đang giam giữ chúng mà vươn lên, nhô cao để chạy trốn

"Ừm...Và rồi?"

"Quả thực chỉ có thế, thưa ngài."

[Khoan!]

Hắn bừng tỉnh giật thót

[Khốn nạn...Suýt thì bị dẫn dắt]

Đôi mắt nó như ánh lên một tia sáng, nụ cười hiền hoà của Goblin mang theo sự trông đợi, đầy đủ đặc điểm khiến hắn gợi nhớ đến nhân vật Bob trong game mình từng chơi

"Thưa ngài, theo lối này sẽ đến một khe rãnh khá sâu. Nơi đó ta phải nhảy xuống để thoát khỏi vùng nguy hiểm này. Chắc hẳn bây giờ ngài đang không hiểu chuyện gì với loại trải nghiệm này đúng không? Nhưng ta chắc chắn sẽ khiến ngài nảy sinh hứng thú khi tiếp tục tiến sâu vào."