webnovel

Tharntype the Series

Type "Tao ghét gay" Tôi liên tục nói điều này với mọi người xung quanh, từ lúc tôi chỉ là thằng nhóc học cấp 2 cho đến tận bây giờ - khi tôi đã bước chân vào đại học. Gay là thứ duy nhất tôi ghét. Cực kì ghét!!! Tôi không hiểu nổi tại sao, những "người đó" cứ luôn tới tiếp cận tôi. Kể cả hiện tại, khi tôi đã bước qua nửa cái tuổi 18 rồi, nhưng tôi vẫn không thể tránh xa được bọn họ. Mẹ nó! Thậm chí ngay lúc này, ngay lúc chúng ta đang nói về nó, tôi vẫn bị tụi đó chọc giận đây. Có chuyện quỷ quái gì với đầu óc tụi nó vậy? Mấy người có bị gì không hả? Họ luôn thích sờ mó cánh tay của tôi... Mấy người không thể để cho tay của tôi được yên à? Tôi nên ngừng nói xấu tụi đó nếu không tôi sẽ bị coi là một chàng trai có trái tim hẹp hòi mất. Nhưng má nó! Tôi thật sự ghét bọn gay. Dĩ nhiên, tất cả bạn bè là gay của tôi đều biết rõ về điều này nên họ chẳng bao giờ tới gần tôi cả, hoặc tốt hơn hết là cứ giấu luôn giới tính của họ đi với tôi nếu không muốn bị tôi sút một phát bay xa. Tôi biết làm sao được đây? Chỉ đơn giản là tôi ghét thôi. Bây giờ tôi vào đại học rồi. Tôi đã năn nỉ bố tôi cho tôi tự thuê một căn hộ để tiện cho việc học. Cuộc sống của tôi sẽ tuyệt vời biết bao nếu tôi có thể tự mình chọn bạn cùng phòng. Và tôi còn có thể rủ rê vài cô gái về ngủ lại bất kì lúc nào tôi muốn. Mèng ơi! Đây chính là thiên đường rồi còn gì. Nhưng bố tôi đã nhanh chóng dập tắt mộng đẹp của tôi. Ông nói: "Con đúng là đứa công tử bột! Con nên vào sống trong kí túc xá của trường để học được cách sinh hoạt với mọi người xung quanh và làm quen được nhiều bạn mới đi. Không nên chỉ chơi với bạn bè cùng chuyên ngành. Phải kết giao... con hiểu không? Kết giao đó? Nếu như con có thể vượt qua năm nhất của mình ở kí túc xá, thì chúng ta có thể bàn bạc lại về vấn đề này vào năm sau." Đấy, buồn rầu quá mà. Bố yêu cầu tôi phải dọn vào sống trong kí túc xá ít nhất một năm. Vậy được thôi! Tôi sẽ nghe lời ông, tôi có thể xin ông cho dọn ra ngoài vào năm sau. Thế nhưng... Bạn cùng phòng của tôi sẽ là ai đây? Và hóa ra...

MaRia1001999 · LGBT+
Not enough ratings
15 Chs

chương 9

Tharn chỉ có thể diễn giải câu nói đó là Type muốn hắn, chỉ có điều cậu cứng nhắc không muốn thừa nhận nó.

"Mày muốn tao thì cứ nói!"

"Mày ngứa đòn đúng không?"

Mặc dù bị hăm nhiều rồi, nhưng Type chưa lần nào thật sự động thủ, chỉ lặng lẽ nằm đó, chờ cho hơi thở của cả hai trở lại bình thường. Đôi môi của hai người lại hòa vào nhau... suy nghĩ của cậu á, thế nào cũng bộc lộ qua hành động của cậu thôi.

Type không thể nói ra những điều ngọt ngào, nhưng để cậu thừa nhận thích kĩ thuật của hắn đã là một bước tiến lớn.

***Dạo này toi bỏ bê quyển 3 quá, thời gian này bận đến tối tăm mặt mũi, toi xin ưu tiên cho quyển 1+2, tầm giữa tháng 6, chắc 2,3 tuần gì nữa toi sẽ trở lại dịch tiếp quyển 3 và dịch quyển 1+2 năng suất hơn nữa nữa, giờ vẫn dịch quyển 1+2, mọi người ráng đợi đến giữa tháng 6 toi bớt bận hơn nhé. 😉💖***

Hôm qua, cả hai làm đến tận tối mịt, cuối cùng, cơ thể cả hai không còn chút sức lực, thậm chí bỏ qua cả ý định xuống lầu kiếm gì đó bỏ bụng, cũng may là cả hai còn biết khát mà tự dậy mò đi uống nước, sau đó trực tiếp ngủ như chết trên giường.

Mãi đến khi mặt trời mọc vào sáng hôm sau, một người trên giường mới dần tỉnh dậy, Type mệt mỏi cựa quậy, quay đầu nhìn người đang ngủ bên cạnh, Tharn không mảnh vải trên người đang ngủ say không biết trời trăng gì, chiếc khăn cậu đem từ kí túc qua còn đắp trên eo cậu ta.

"Mấy cái tên mang dòng máu phương Tây này chả khác gì nhau." Type nghĩ thầm, mặc dù Tharn không phải là con lai hoàn toàn, nhưng dưới nắng, có thể thấy lông trên ngực màu nâu nhạt như đa số người nước ngoài khác.

"Quanh đi quẩn lại vẫn không thoát khỏi mấy tên nước ngoài này!"

Cậu không thể không nghĩ về thằng người nước ngoài theo đuổi cậu hôm chủ nhật tuần trước.

"Quên đi, mặc kệ vậy! Ez, sao bầy nhầy vậy nè?" Type hơi khó chịu, dù điều hòa được bật liên tục trong phòng, nhưng vẫn không ngăn được mồ hôi túa ra, tất cả là do cái thằng đang ngủ như chết kế bên.

Đột nhiên, Tharn đưa chân gác lên hông Type.

"Này! Thằng Tharn!"

Type đẩy Tharn, nhưng cậu ta không tỉnh dậy, vì vậy Type phải chống tay lên mép giường ngồi dậy, dùng tay đẩy mạnh.

"Thằng Tharn, dậy." Cái thằng này, có thể cậu ta đang cố ý! Nhưng không giống giả vờ tí nào, vẻ mặt ngủ ngon lành vậy mà.

Type nhấc chân, chuẩn bị vung chân đá.

"Hử, ngủ ngon nhỉ? Để tao cho mày nếm thử tuyệt kĩ vô ảnh cước!"

"Thằng quần!"

Mắt cá chân của Type bị nắm lấy trước khi kịp tung chân, khi cậu kịp phản ứng thì đã thấy chàng trai trông như ngủ say khi nãy đang cười với cậu.

"Ây, mở mang tầm mắt ghê!"

"Thằng khốn." Không sai đi đâu được, là giả ngủ, Type cố rút chân lại, lúc nãy cậu nghĩ cậu ta đang ngủ say nên mới tính giơ chân đá, thế mà Tharn nhanh nhẹn nắm lấy cổ chân cậu, hạ bộ riêng tư của cậu phơi bày lồ lộ trước mặt cậu ta rồi còn đâu nữa.

"Mày giả vờ ngủ!"

"Không hẳn là giả, chỉ muốn coi mày làm gì tao thôi, giả vờ khá khó khăn đấy!" Cho dù Type có vùng vẫy thế nào, Tharn vẫn không buông cổ chân cậu ra.

"Đây là cách chào buổi sáng tiện nhất, tao gọi mày dậy bằng cách đá mày ra khỏi giường, khỏi cần lằng nhằng kêu réo."

"Tao tự hỏi mày có nên chào buổi sáng với tao bằng một nụ hôn không."

"Mày có muốn ăn nốt combo cái đấm rồi khỏi ăn sáng luôn không?"

Không cần phải tưởng tượng ra hình ảnh Type ngượng nghịu trước lời nói cậu ta, vì chưa gì cậu đã cộc cằn đáp lại. Phản ứng của Type khiến Tharn, người muốn có một nụ hôn chào buổi sáng, cười cười nhìn Type, sau đó cậu ta kéo Type nằm xuống.

"Đừng ngủ nữa Tharn, tao đói." Type lắc đầu không chịu sự lôi kéo đi ngủ nữa của Tharn, đã gần 24 giờ kể từ khi cậu ăn bữa cuối từ trưa hôm qua. Câu nói của cậu khiến Tharn không biết nghĩ gì ngớ ra.

"Mày nói lại lần nữa?"

"Ây cái thằng chó này, tao nói không ngủ nữa." Tharn siết chặt cánh tay của cậu làm người Type hơi bị kéo xuống, cậu đưa tay véo cổ cậu ta, Tharn lắc đầu.

"Không, câu sau đó."

Cái thằng quần này!

Type vỗ một cái đầu Tharn, không kiên nhẫn trả lời.

"Tao nói tao đói!"

"Mày đang đói gì vậy?!" Tharn bắt đầu huyên thuyên, Type ngắt lời.

"Tao đói thức ăn, thằng Tharn, đói bụng, mày có hiểu không hả? Tao đói bụng." Tharn không nhịn được phì cười, Type tức đến độ muốn bóp cổ cho cậu ta chết quách cho xong.

"Cầu xin tao đi?"

"Má mày! Ai nói tao sẽ van xin mày, đầu mày vẫn chưa tỉnh ra đúng không?" Không hiểu sao giọng Type khiến Tharn buồn cười, cậu ta nhích đến gần cậu, cái giường rõ lớn nhưng cũng không cần phải nhích gần vậy chứ.

"Từ khi gặp mày là đầu óc tao mụ mị luôn rồi, trong mắt tao mày làm gì cũng đáng yêu hết."

"Nếu mày còn mở mồm nói chữ đáng yêu lần nữa, tao sẽ cho mày hôn tường." Type lập tức tỏ thái độ khó chịu, nói thẳng thừng là cậu không thích Tharn dùng từ đáng yêu miêu tả cậu.

Người như cậu mà đáng yêu? Cũng có thể nói mối lo ngại của cậu đã trở thành sự thật.

Trong khi đó, đôi mắt của Tharn quét qua căn phòng, cuối cùng nhìn chằm chằm vào cái nệm dưới thân.

Type cuối đầu, lia mắt đi chỗ khác.

"Có nước gì trên nệm."

"Của mày chứ ai!" Type định đánh cậu ta nhưng khi nghĩ về những gì đã xảy ra đêm qua, cậu nói xong liền bật đứng dậy. Nắm lấy chiếc khăn trên thắt lưng của Tharn, chuẩn bị vào nhà tắm. Chỉ nghe Tharn nổi dậy làm loạn.

"Căn cứ vào đâu tao phải chịu trách nhiệm về thứ này chứ, mày cũng thấy mà, đống nhớp nháp này cũng đâu phải của mình tao?"

Type quay lại lườm Tharn, người đang cười như một thằng ngốc.

"Hahaha, tao đùa thôi, đồ của vợ tao, tao nhận hết!"

Ngay khi Tharn nói tới chữ vợ, chiếc khăn bay thẳng tới mặt cậu ta, rơi rụng xuống giường, Type sầm mặt nói.

"Đừng gọi tao là vợ!" Type không nhìn thẳng vào mắt cậu ta, lạnh lùng bước vào phòng tắm, tiếng cười của Tharn phía sau truyền đến.

"Chậc, được được, không gọi mày là vợ thì không gọi, vậy "madam" đáng quý đây trưa nay muốn ăn gì?"

Thằng chó!

Type bực bội đá mạnh vào cửa phòng tắm, nghe thấy tiếng Tharn càng cười to hơn nữa.

Hahahaha, Type à Type, mày tận hưởng kì nghĩ cũng lâu quá rồi, lâu đến nỗi mày quên mất Tharn là cái thằng kì quái như thế nào, cậu ta trông tùy ý như kiểu sao cũng được, nhưng thực tế cậu ta muốn gì cũng theo ý cậu ta hết... "Madam" ôi mẹ ơi, cả người cậu nổi tầng tầng da gà luôn rồi.

"Aow, sao bố không nói trước với con, giờ con đang đi ăn bên ngoài, con rời khỏi đường Borom luôn rồi."

[Gì? Bộ bố không nói là bố tới nhà dì rồi tiện thể ghé qua để gặp con và bạn của con à?]

"Bố nói bố sẽ đến nhà dì chứ bố có nói đến gặp con đâu!"

[Không phải như nhau hả? Tiếc ghê, bố muốn chào hỏi bạn con.]

"Vậy bố xin mẹ nghỉ một ngày ghé tụi con chơi đi."

[Thể nào mẹ con cũng lấy sách đập đầu bố à.]

[Ông nói gì tôi nghe hết đấy nhé.]

Type nghe giọng của mẹ mình phát ra từ điện thoại, cậu cười đến nỗi vai run run, tức khắc hình dung ra cảnh tượng bố cậu ngồi sau xe nói chuyện điện thoại, rồi mẹ cậu, một con cọp đầy uy quyền đang lái xe đột nhiên quay đầu lại mắng.

Đúng vậy, ở nhà cậu thì thường là mẹ lái xe vì bố lái quá chậm. Họ tới đây chơi không lâu nhưng mất nhiều giờ đi đường, lúc này thì chắc còn mất vài giờ nữa mới về nhà.

"Vâng vâng vâng, bố bảo mẹ lái xe cẩn thận đấy."

Nói xong, Type cúp điện thoại, quay sang thì thấy Tharn đang nhìn chằm chằm mình.

"Thằng Tharn, mày nhìn tao làm cái gì? Nhìn đường đi, mày muốn chết hả?" Nếu không cẩn thận làm trầy xước cái xe Audi siêu đẹp này, thật sự sẽ không còn mặt mũi nói chuyện với gia đình cậu ta nữa.

"Ouch, giọng điệu mày thay đổi khác ghê nhỉ?"

"Này! Thằng Tharn!" Type lườm cậu ta, thành công khiến Tharn cười vui vẻ.

"Ba mày đến tìm mày à?"

"Chậc, thực ra hôm qua tao định đi với bố mẹ đến nhà dì, nhưng tao lười. Lúc trước thì tao ở nhà dì, nên nó cũng giống như ngôi nhà thứ hai của tao, sau này thì từ nhà dì chuyển sang ở kí túc, vậy nên thôi để bố tự đi cho rồi. Đúng như mày nói là bố có tới, bố tao muốn gặp mày lắm." Giọng điệu Type nghiêm túc, suy nghĩ về cái mối quan hệ có chút lộn xộn này, Tharn hơi giật mình.

"Đừng có làm vẻ mặt nghiêm trọng đó, ba mày chỉ muốn biết mày đang sống với ai, mày đã lựa lời mà nói cho bố mày về chuyện của tao với mày chưa?" Type im lặng một lúc, với một tiếng thở ra, Tharn n��i tiếp.

"Cũng hơi thất vọng, mặc dù tao cũng biết không nên hy vọng."

[Bim bim.]

Chàng trai ngồi ở ghế lái thở dài, Type nhìn chàng trai đang lái xe, cũng thở dài theo.

"Tao xin lỗi."

"Xin lỗi cái gì?" Tharn hỏi, mặc dù trong lòng hắn đã biết câu trả lời.

"Có vài thứ trong cuộc sống nên giữ làm bí mật." Type thẳng thắn đến nỗi Tharn không cần suy nghĩ hai lần mà đóng băng một lúc, nhưng rồi cậu ta lại treo lên nụ cười, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, nhưng sự che đậy của cậu ta tuổi gì qua được mắt Type, cậu có thể thấy rõ tay của Tharn đang nắm chặt vô lăng.

"Tao biết, mày sẽ không chịu nói với ai." Câu trả lời của Tharn khiến Type càng cảm thấy có lỗi.

Hắn sẵn lòng nói với cả thế giới rằng hai người là của nhau, nhưng cậu không cho hắn cơ hội nói điều đó.

Để một trai thẳng lại còn từng kì thị gay như cậu dính dáng tới gay là việc mà trời có sập cũng khó mà xảy ra!

"Nhưng mọi người rồi cũng sẽ biết thôi." Type tự an ủi bản thân để giảm bớt cảm giác có lỗi, vì dù thằng bạn của cậu có biết đầu đuôi câu chuyện thì cũng sẽ không đi rêu rao chuyện của cậu đâu. Nhưng hình như chỉ có một người biết chuyện này không khiến tâm trạng của Tharn trở nên tốt hơn, cậu ta lẩm nhẩm.

"Ừ, cũng may vẫn còn một người biết."

"Mày lại sao đấy, tự nhiên lại giận dỗi với tao?"

Tharn biết Type hơi hơi quạo nên ngay lập tức nói "Tao không có giận."

"Vậy cái vẻ mặt mày bây giờ là sao đây!" Type nhìn cậu ta, cuối cùng thấy cậu ta lại thở dài không biết lần thứ bao nhiêu trong ngày.

"Tao chỉ... hơi buồn."

"Haha, người như mày cũng biết buồn?"

"..." Lần này, đến lượt Tharn cứng họng, cậu ta nhìn vào mắt của Type, dần dần bình tĩnh lại, nhưng Type, người vẫn đang cố làm không khí vui vẻ hơn, lúc này không cười nỗi, tâm trạng tốt như bị gió cuốn đi, trong lòng có sự khó chịu không thể tả được.

Thực tế thì bản tính bình thường của con người khi đang yêu là hận không thể công bố tình yêu của mình cho cả thế giới biết.

"Việc đó quan trọng lắm à?" Type đấu tranh tư tưởng một hồi, bình tĩnh quay qua hỏi.

"Đối với tao thì quan trọng." Tharn trả lời chắc nịch.

Cậu ta vô lí vãi.

Type tính bác bỏ lại cậu ta, nhưng thấy biểu hiện của Tharn rất kiên quyết và nghiêm túc khiến Type do dự không biết nên nói hay không.

"Có thể với mày nó không có nghĩa lý gì, nhưng tao chỉ muốn nói với mọi người tao là của mày, mày là của tao, thế thôi." Tharn nói ra lí do, khiến Type cảm thấy như bạn trai của cậu là một người cực kì thiếu cảm giác an toàn, có lẽ phải có tinh thần sắt thép lắm mới quen được cậu ta.

"Quên đi, mày không muốn công khai, vậy tao giữ bí mật chỉ mình tao biết."

Tharn lại nói vậy, cảm giác tội lỗi một lần rồi lại một lần như bủa vây Type.

Type lắc đầu phủ nhận, nhưng cuối cùng chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, không phải nhìn những chiếc xe đang đi như mắc cưỡi bên ngoài, mà nghĩ những gì Tharn vừa nói.

Một lần nữa, hai người họ lại bất đồng quan điểm.

Cậu ta muốn được công khai và ràng buộc cả hai, bọn họ có thể tiếp tục không?

Tiếng thở dài của Type càng lúc càng nặng nề, sâu thẳm trong lòng cậu có một mối e sợ, sợ Tharn liệu có lại sẽ từng bước đẩy cậu vào thế phải thỏa hiệp, giống như những lần trước đây, khiến cậu đồng ý công khai thừa nhận mối quan hệ của cả hai theo ý cậu ta, hoặc liệu có khi nào cậu sẽ không thể chịu đựng được nữa rồi dẫn đến quyết định chia tay. Dù Tharn có làm gì đi nữa, cậu vẫn sẽ khiến bản thân mình thua thiệt.

Nhưng cậu thề với trời đất, sẽ không bao giờ công khai cậu đang yêu đương với một thằng con trai!

Từ lúc đó bầu không khí trong xe trở nên rất kỳ lạ, suốt quãng đường, từ lúc hai người ra khỏi xe rồi đi tới nhà hàng nơi Type đề xuất trước đó, khuôn mặt Type cứ đanh lại biểu lộ đang không vui, khiến Tharn bên cạnh cậu cứ năm lần bảy lượt thở dài.

Đáng lẽ hắn phải biết mọi chuy��n sẽ diễn ra theo hướng này, lẽ ra nên biết Type sẽ như thế này, điều này lần nữa nhắc nhở hắn phải uốn lưỡi bảy lần trước khi nói, nói gì cũng phải thận trọng, nếu biết trước cậu không muốn nghe thì bằng mọi cách cũng phải dằn lại lời muốn nói.

Ô hô, đừng có được voi đòi tiên thế chứ Tharn. Mày nên hài lòng vì được ở bên cậu ấy.

"Lúc trước mày nói muốn ăn thử ở đây, ăn gì gọi đi." Tharn đưa thực đơn của quán cho Type.

Type liếc nhìn hắn, nhìn vào thực đơn, Tharn nhìn quanh nhà hàng, đôi mắt hắn đăm chiêu nhìn những mẫu cá hồi trong hộp kính trên quầy, khó khăn nuốt nước bọt.

Không, không, không, không phải hắn muốn ăn đâu, tình cảnh đẩy đưa hắn phải ăn thôi.

Tharn không đặc biệt ưa thích mấy món tươi sống như cá hồi sống, nhưng không đến mức dị ứng, hắn vẫn có thể ăn được, cũng không thể nói nếu cậu thích đến nhà hàng thế này.

Do Type nghe nói trung tâm thương mại mới này có một nhà hàng như vậy, cậu cứ đòi đi ăn ở đây, Tharn đương nhiên sẽ dịu dàng đồng ý và đưa cậu đến đây, thực lòng mà nói thì do hắn không thể cưỡng lại khuôn mặt tươi cười của cậu, hắn nghiện cậu như bị bỏ bùa nên không nỡ nói lời từ chối với cậu.

Sao cũng được, cậu như thế sẽ khiến tâm trạng Tharn phấn chấn hơn, thế thôi là đủ.

"Vậy, một phần lớn sashimi, thêm hai phần sushi nữa, một phần tương tự cho bên kia, mày muốn ăn gì nữa không? Không thì, sao tao không gọi mày một phần canh nhỉ, mày có muốn ăn canh Nori hay món gì nữa không?"

"Được rồi, để tao xem cái đã." Tharn lấy thực đơn A la carte* mà Type đưa, hắn thấy món nào dính dáng tới sushi đều bị cậu gọi sạch sẽ không chừa cái nào.

*A la carte: thuật ngữ theo tiếng Pháp, là một loại thực đơn để khách chọn món lẻ theo sở thích.

Canh tương đầu cá hồi.

Hắn gọi món này, dù sao cũng phải có thứ gì đó thích hợp ăn kèm với những món sashimi đó.

Sau khi gọi món, Tharn đưa lại thực đơn cho người phục vụ đang đợi cạnh bàn.

"Ô, tao còn chưa gọi đủ."

"Đủ rồi, mày ăn xong nhiêu đó là hết nỗi rồi."

Type nhíu mày rồi cười, "Giờ tao đói đến mất có thể xử đẹp cả một con bò đấy, tao với mày nên thi không nhỉ, xem ai sẽ ăn nhiều hơn?"

"Nhàm chán!" Tharn không ngu mà bị mắc bẫy, chơi cái này hắn có nức thua không còn đường mà lui. Nhưng Type được dịp gọi hắn là tên hèn nhát nên càng khoái chí.

Được rồi, nếu điều đó cho Type cười vui vẻ và quên đi những gì vừa xảy ra trong xe thì cứ gọi hắn là tên hèn nhát cũng được.

Nhìn thấy nụ cười của Type, Tharn cười theo, cuối cùng cũng có tâm trạng để hỏi điều hắn muốn hỏi.

"Tóc của mày dài hơn nhiều thì phải."

"Ờm, tao còn đen hơn nữa." Một tay Type cầm trà sữa, tay còn lại giơ lên cho hắn xem.

"Tao thấy rồi, chắc mày khỏa thân bơi chứ gì."

"Mày nói cái gì?!" Type, người đang uống nước, ngạc nhiên đến độ cả mặt đỏ ửng, Tharn ngồi cười bên cạnh, hắn sẽ không nói lại, đương nhiên là không để Type có cơ hội đánh hắn, dù sao, tối qua hắn đã nhìn rõ mồn một người cậu rồi.

"Này! Thằng Tharn, mày đang nghĩ gì vậy?" Dường như những suy nghĩ đã trôi hơi xa rồi, cậu gằn giọng nói.

"Đâu có nghĩ gì đâu." Khi được hỏi, Tharn thậm chí không chần chừ mà chối đây đẩy, mặc dù những suy nghĩ trong lòng hắn được che giấu: sự quyến rũ của Type đang tăng dần theo từng ngày.

Hắn không biết liệu đó là vì những gì đã xảy ra đêm qua, hay là vì điều gì khác, Type thực sự ngày càng trở nên mê hoặc hấp dẫn hắn, cho dù là đôi mắt bên dưới hàng lông mi dày, hay cái miệng thường xuyên chửi rủa, cái mũi diều hâu cao cao, hoặc cảnh tượng lúc cậu mặc áo ba lỗ và quần lửng gối... những thứ đó làm hắn si mê đến choáng ngợp.

Nó cuốn hút hắn không dứt ra được.

Tharn vội vàng lắc lắc đầu để xóa đi ý nghĩ đó. Món đầu tiên được đưa lên, Tharn không ngần ngại đẩy nó tới trước Type.

"Ăn đi, không phải mày than đói lắm rồi hay sao?"

Type nhìn hắn, hoài nghi hỏi.

"Đang cố dỗ tao đấy à?"

"Chà, vậy mày bớt giận chưa?" Tharn đáp lời.

Câu trả lời này làm Type đơ ra, nhưng cậu rất nhanh trả lời lại với giọng điệu bình thường.

"Tao không phải là con gái, mày không cần dỗ tao như một đứa con gái."

Tharn bất lực, Type luôn cứ so sánh bản thân cậu với con gái, đặc biệt là với các cặp đôi. Mặc dù đã cố hết mức che giấu, cậu có lẽ không nhận ra cậu không thể là chính cậu được hay sao.

Cách chăm sóc giữa người yêu này không chỉ giới hạn ở con trai với con gái, đó chỉ là sự chăm sóc chân thành của người này dành cho người khác... có lẽ thời gian sắp tới hắn nên dạy cậu biết điều này.

Dù Type nói vậy, tâm trạng không tốt vừa nãy của cậu biệt tăm biệt tích khi cá hồi được đẩy tới trước mặt, Tharn một bên lặng lẽ săn sóc cậu, thỉnh thoảng quay người gọi phục vụ rót thêm nước cho cậu.

"Mày thử chút đi!" Ngay khi cậu thấy Tharn không đụng đũa nhiều, mấy món ngon mà Type thích dường như bị đẩy qua hết qua bên cậu.

"Tao đang chờ canh tương đầu cá hồi."

"Mày sẽ chết đói nếu mày cứ đợi đấy, từ tối qua đã không ăn gì rồi. Nè, ăn đi."

Cá hồi được đút thẳng vào miệng Tharn, ban đầu, Tharn nghĩ Type làm vậy chỉ để thúc giục hắn ăn thôi, cho đến khi mắt hai người chạm nhau.

Bàn tay đang cầm nĩa thậm chí còn không buông xuống khi mắt hai người nhìn nhau lâu đến thế.

"Tao không phải một đứa con gái chờ mày dỗ! Những gì tao vừa nói khi nãy.... tao xin lỗi!"

Lời nói này khiến Tharn, người đang nhai thịt cá hồi trong miệng, sững sờ, và mặc dù hắn thực sự không thích mùi vị của cá hồi, hắn không ngăn được nhai đi nhai lại nhiều hơn bình thường.

Cậu đã thay đổi, cậu chắc chắn đã phải thay đổi.

Người như Type thể hiện một khía cạnh dễ thương khác, thậm chí mùi vị cá trong miệng hắn vốn không thích cũng trở nên ngọt lịm như mật.

Cho dù món sashimi cá hồi ngon đến đâu, Tharn vẫn không thể chịu được mùi vị kỳ lạ của nó. Mỗi lần bạn trai ăn không hết để hắn ăn giúp, hai phần ăn cho hai người bọn họ gọi đối với Tharn như phần cho mười người ăn.

Type quá no để đứng dậy, còn với Tharn thì mùi vị cá làm hắn ngấy đến mức không muốn nói chuyện.

Ai biết rốt cục là có bao nhiêu chất béo trong đó chứ.

"Tharn, tao ở đây đợi mày!"

Đi được giữa đường thì Type dừng lại, nói chàng trai con lai đã đưa cậu đi ăn là cậu ta cứ lấy xe đẩy đi mua sắm thỏa thích đi, cậu đứng đây đợi là được rồi.

"Đi cùng."

Tharn nắm tay cậu không buông, và Type, biết cậu ta chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tay như vậy, khẽ quát "Buông tay tao ra."

"Nếu tao buông tay mày ra, mày có đi cùng tao không? Tao không muốn đi mua một mình." Tharn nắm chặt tay Type, nghiêm túc nói.

"Rồi rồi, ok, muốn tao đi thì tao đi, nhưng mày không được nói như lần trước."

"Lần trước? Tao nói gì? Lần trước là chị nhân viên hiểu lầm, lần này nếu có nói như vậy, thì đó cũng là hiểu đúng mà."

"...."

Lần này, ánh mắt của Type có chút do dự, nếu cậu đồng ý đi theo Tharn để mua ga giường thì....

Phải, hôm nay cả hai sẽ mua ga trải giường cho giường của căn hộ mới, nghĩ xem, lần cuối cùng họ đi mua ga tr��i giường đơn đã bị hiểu lầm như vậy, lần này còn là giường đôi, Type âm thầm lùi lại một bước, hành động như thể nói với những người khác đó không phải mua cho giường cậu, cậu chỉ đi cùng bạn mình giúp lựa thôi. Dù một sự thật bất ngờ là, rõ ràng người lăn lộn trên giường sáng nay không ai khác là cậu.

"Cái này được không?" Tharn quay lại hỏi.

"Như nhau cả mà, cái gì tao cũng ngủ được hết." Type thì thầm, lời nói của cậu khiến dì hướng dẫn bên cạnh ngước lên.

"Nó không giống nhau đâu quý khách, vải nhìn giống nhau thế thôi, nhưng chất vải khác nhau hoàn toàn, nếu cậu không tin tôi, đến thử sờ nó đi ạ." Tharn gần như phá lên cười khi thấy Type cố né khỏi khu vực bán ga giường, chỉ đến khi bị kéo qua mới chịu miễn cưỡng nhìn.

"Đến xem ��i, dù sao tao với mày cũng ngủ cùng nhau mà."

"Thằng quần Tharn!"

"Ồ! Chúng ta là bạn cùng phòng trong cùng một căn hộ mà, tao nói sai ở đâu hả?" Mặc dù mặt Type nhăn nhó, Tharn bất đắc dĩ thừa nhận hắn sai và lén lút nhìn Type, người vẫn chưa sẵn sàng công khai mối quan hệ giữa hai người.

"Ồ, hai cậu sống cùng nhau phải không?"

"Đúng vậy, chúng tôi đây để chọn ga giường."

Đôi mắt Type bắt đầu lảng tránh, nhưng khi thấy Tharn vẫn đang mỉm cười trò chuyện với dì nhân viên, cậu thỉnh thoảng cũng đưa tay sờ sờ vài cái ga giường.

"Nếu các cậu đang kiếm mẫu cho con trai thì mẫu này rất được ưa chuộng, nó sẽ ít dơ hơn. Các chàng trai ở cùng nhau thường làm bẩn ga giường hơn các cô con gái ở cùng nhau, nếu là tôi thì tôi đề nghị nên dùng mẫu này, nếu bị bẩn thì vết bẩn cũng không quá bắt mắt, sau đó chỉ cần giặt là xong."

Tharn thực sự suýt cười phá lên khi nhìn thấy chàng trai thường "làm bẩn ga giường" ngượng đến nỗi mặt cậu đỏ ửng, chắc không phải là do xấu hổ mà là do tức giận.

"Tao nghĩ mày nên tới nhà sách, đến đó chờ tao đi."

Ring ring ring.

Ngay khi vừa dứt lời, điện thoại của Tharn reo lên, hắn cầm điện thoại lên nhìn nhìn, thấy tên ID người gọi thì lập tức quay sang Type nói.

"Mày chọn ga đi, tao nghe điện thoại đã."

"AnhSan." Type liếc nhìn Tharn, cam chịu đi tới chọn ga trải giường, dì nhân viên vẫn đi theo cậu, nhưng tâm trí cậu đã bay tới điện thoại của đối phương.

[Tại sao em trốn tránh anh? Hôm qua em cho anh leo cây!]

"Không phải. Mà hôm qua anh có gặp anh Thorn mà?"

[Nhưng em biết anh cũng muốn gặp em mà?]

Tharn sững người một lúc, hắn đủ để biết rõ là San đang không đùa với hắn. Hắn cười nói.

"Anh San, em có thể giúp gì cho anh đây?"

[Ừm, em có thích gì không?]

Nghe xong câu hỏi, Tharn lắc đầu:

"Không, anh thật sự không cần bận tâm đâu." Ngay khi nghe câu hỏi, Tharn ngay lập tức biết tại sao bên kia lại hỏi vậy.

[Em có chắc không thích gì không? Em biết anh không thích đoán mò để mua quà, nên trực tiếp nói xem em thích gì đi?]

Tharn một lần nữa nhìn qua Type, người đang chọn ga giường, thứ hắn thật sự muốn có đã có rồi, thứ mà người ở đầu bên kia điện thoại có lên trời cũng không thể nào đưa cho hắn.

"Thực sự không thích gì."

[À, được rồi, nhận quà mà không thích thì cũng đừng trách anh nghe chưa!]

Người ở đầu bên kia điện thoại đã nói như vậy, và lúc này, đôi mắt của Tharn dừng lại trên người chàng trai phương Nam.

Bạn trai cũ còn nhớ sinh nhật hắn. Còn bạn trai hiện tại thì sao? Có khi chẳng biết hôm nay là ngày gì!

***Để mọi người đợi chờ toi cũng bứt rứt lắm, nhưng toi hứa qua ngày 14, 15 tháng 6, đỡ bận rộn hơn toi sẽ đền bù cho mọi người. Yêu mọi người 💖💖 ***

...Trong tuần này có sinh nhật của hai người...

Type không thuộc kiểu người hay lướt Facebook, không để ý đến mấy lời nhắc chúc mừng sinh nhật trong vòng bạn bè, vì thường thì đa số bạn bè của cậu sẽ tổ chức sinh nhật trước, còn cậu tình cờ gặp lúc nào thì thuận miệng chúc mừng sinh nhật, nếu cậu không gặp thì bọn nó cũng không thèm trách cậu quên sinh nhật của bọn nó đâu.

Thời gian này, không biết làm sao Type đột nhiên có hứng với việc tạo một lời nhắc để hệ thống tự động nhắc khi ai đó có sinh nhật trong mỗi tuần.

Thara Kirigun.

"Gì?" Type chắc chắn một trăm phần trăm cậu chỉ biết một người tên Tharn, mặc dù cậu không muốn thừa nhận đó là bạn trai mình, cậu vẫn biết cả tên thật lẫn họ cậu ta.

Thara Kirigun.

"Mày thường tự xưng là gì, Thara đúng không?" Type la lên khiến Tharn, người đang ngồi trên sofa lau chùi dùi trống quay đầu lại, Type lắc lắc đầu, nhìn xuống trang giấy nối nhau trên màn hình.

Cậu trong lòng luôn tự trấn an là cậu thật sự không biết, mà Tharn không giống như những cô gái làm ầm ĩ và điên tiết lên nếu bạn trai của họ quên ngày sinh nh���t. Nhưng thực ra người không quan tâm đến tiểu tiết và vô tâm như Type cũng biết sinh nhật của bạn trai là một ngày quan trọng mà không một người bình thường khi yêu nào có thể quên.

Thông thường các cô gái đãi bạn trai một bữa ăn như tổ chức sinh nhật, còn chưa nói đến bạn trai cậu, người mà cậu phải làm gì đó cho cậu ta vào ngày sinh nhật.

Type nhìn qua Tharn ngồi trên sofa, tivi thì phát trước mặt nhưng tâm trí cậu ta hoàn toàn đặt lên cái dùi trống trên tay, Type vẫn đang nghĩ về một viễn cảnh vào tháng sau....

Type cảm thấy không có gì xui xẻo hơn là để Tharn biết cậu chuẩn bị như thế nào cho sinh nhật cậu ta, biết cậu dốc lòng thế nào để suy nghĩ rồi chọn quà... Nghĩ đến cậu ta biết thôi đã thấy đáng sợ rồi.

Điều tệ nhất là nếu cậu tự cho là bản thân mình đúng, thì ít nhất nó cũng sẽ tốt như những gì Tharn đã từng chuẩn bị cho cậu. Nếu lúc đó không phải cậu ta tự thân chuẩn bị, cậu cũng sẽ nổi giận.

"Tharn, trước khi khai giảng thì mày rảnh đúng không?"

Bốn ngày trước sinh nhật cậu ta. Còn về vấn đề khai giảng, thì còn một ngày nữa là đi học lại rồi.

"Hừm." Nghe câu hỏi của Type, Tharn ngước nhìn cậu, tay thì vẫn tiếp tục nghiên cứu nhạc cụ của mình.

"À thôi, biết rồi."

"Ồ." Tharn mỉm cười, nụ cười mang lại cho Type một cảm giác kỳ lạ.

'Mày có thể vờ như là tao không biết bốn ngày nữa sinh nhật mày không.' Type thầm nghĩ.

Tharn xoa cằm mỉm cười, lắc đầu.

"Sáng thì rảnh nhưng tối tao phải về nhà."

"Về nhà?" Type khó hiểu hỏi với biểu cảm khiến Tharn buồn cười, có gì đó vừa xuất hiện trong đầu cậu ta.

"Mẹ tao muốn vậy, vào ngày sinh nhật thì thành viên trong gia đình muốn đi đâu với ai cũng được, nhưng buổi tối đó chắc chắn phải dành riêng cho gia đình, ai cũng phải về nhà dù sinh nhật mình hay sinh nhật thành viên khác." Tharn giải thích. Lời này khiến Type chột dạ, ngày sinh nhật của cậu kết thúc với lịch trình bận túi bụi đến nỗi cậu còn thậm chí không về nhà gặp mặt bố mẹ.

"Nhỡ mày có người yêu rồi sao?" Type không nói thẳng vì cậu không ngu đi tự nhận mình là bạn trai cậu ta, chỉ là để kiểm thử xem Tharn qua đời bao thằng bạn trai rồi, mỗi năm có tổ chức sinh nhật với bọn nó hay không.

Câu hỏi nhắc Tharn nhớ đến câu nói của mẹ.

"Nếu người yêu muốn đến cùng nhau ăn mừng, mẹ tao sẽ đồng ý cho người yêu đến, nhưng nếu ngư��i yêu cằn nhằn với tao là chẳng lẽ người đó chẳng đủ quan trọng để tao dành một ngày cho người đó hay sao, thì mẹ sẽ bảo tao trả lời thế này: Nói rằng việc sinh con là một ngày vượt cạn khó khăn đối với một người mẹ, người mẹ là người trải qua nhiều nỗi đau nhất, vì vậy người mẹ có quyền yêu cầu con trai dành ngày sinh nhật đó với chính người sinh thành ra mình và cả gia đình. Mẹ tao cũng nói: "Nếu người yêu con bù lu bù loa lên chỉ vì chuyện này, hãy trả lời lại cho người đó như thế này: không thể yêu cả gia đình người yêu mình thì còn đòi yêu ai nữa?""

Type có chút trì trệ, Tharn tiếp tục.

"Sinh nhật của mẹ tao cũng vậy, ông bà phải là người quan trọng nhất khi bà có sinh nhật chứ không phải chồng con." Tharn chuyển đến ngồi cạnh cậu, Type vội v��ng che màn hình máy tính, không bao giờ để cậu ta thấy Facebook đã nhắc cậu về sinh nhật của cậu ta.

"Vậy, đến nhà tao không?"

"Hử?" Lời mời bạo gan của Tharn khiến Type chưa kịp phòng bị trở nên hoang mang, nên Tharn hỏi lại.

"Sinh nhật tao đến nhà tao chứ?"

Type nhìn chàng trai đang mỉm cười trước mặt, vẻ mặt không giống như cậu ta đang mời bạn trai đến nhà.

Xin lỗi, nếu đổi lại là người khác, đưa bạn trai đó về nhà cùng nhau tổ chức sinh nhật... mẹ mày có thể không nói gì sao, mày quên tao là một thằng con trai hả!

"Mày quên....?"

"Cứ tới nhà tao!"

"Hử?" Type phát hoảng, nhìn chằm chằm vào chàng trai đang cười trước mặt cậu.

"Gia đình tao lớn đến bé đều biết tao là gay, cuối cấp tao đã nói với họ rồi." Tharn vẫn nghĩ c���u ta hiểu cậu đang lo lắng việc gì, nói xong, Tharn nằm thẳng xuống giường không buồn nhúc nhích.

"Dậy đi, còn nhiều chuyện phải nói, phải nói rõ ràng cái đã."

"Tao nói xong rồi, sinh nhật cùng về nhà với tao, tao sẽ xem nó như quà sinh nhật của mày."

Câu trả lời của Type đều được viết trên mặt cậu, cậu ném chiếc gối cậu ta đang nằm ra xa, đẩy cái bàn máy tính ra chỗ khác, chuẩn bị muốn đá cậu ta văng khỏi giường

Cậu quay hẳn qua Tharn, người đang gối tay dưới cổ.

"Chưa xong đâu Tharn, tao sẽ không tới nhà mày!"

"Tới nhà mày rồi còn nói tao là bạn trai mày, tao không thể! Mẹ mày nói có thể dẫn người yêu về, không phải dẫn đồng chí về."

"Là bạn trai, không phải đồng chí." Mặc kệ sự chỉnh lời của Tharn, với Type thì như nhau cả thôi.

"Muốn gì thì nói tao tặng, dù sao tao cũng không đến nhà mày." Giọng điệu bướng bỉnh không thể thương lượng, khiến Tharn, người đang nằm trên giường, thở dài.

"Tao vừa nói thứ tao muốn đấy thôi."

"Mày muốn gì cơ? Tao ở đây nãy giờ mà không nghe ra vậy." Từ lúc bắt đầu nói chuyện cậu ta chưa đề cập một chữ đến món quà cậu ta muốn vào ngày sinh nhật, cậu ta bày ra bộ dáng quá mệt mỏi. Cậu thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra.

"Nói rồi, nhưng mày có nghe đâu."

"Này, đừng trẻ con thế." Tharn chuẩn bị nói điều gì đó khi bị Type, người ghé mặt tới gần Tharn cắt ngang lời nói.....

Đột nhiên, Tharn nghiêng người về phía trước, hôn cái chốc vào miệng cậu.

"Này, đau đó." Type bị cái mũi cao thẳng của cậu ta bất chợt đâm vào da mặt nhịn không được mắng. Nhưng trên mặt của Tharn vẫn giữ nguyên nụ cười.

"Thứ tao muốn, là mày!"

"Muốn tao thì nói mẹ ra!" Lần này, Type đã có thể đối mặt với xu hướng tình dục của mình, sau đó cả hai đấu súng rồi lăn giường vài giờ.....

Khi hai người say mê trong trò chơi tình yêu, Type cuối cùng đã nghĩ ra món quà để tặng Tharn.

Cậu chắc chắn cậu ta sẽ thích nó, hehehehe.

"Hôm nay sinh nhật thằng Tharn mà mày tụ tập với tụi tao, có sao không đấy?" Thằng bạn thân Techno hỏi.

Vào ngày sinh nhật của Tharn, điều "cao thượng" nhất mà Type làm với tư cách bạn trai là lái xe đưa cậu ta về nhà ăn mừng sinh nhật, trong khi cậu ta về nhà thì cậu đi chơi với bạn cùng lớp thời phổ thông, vì vậy Techno đã rất kinh ngạc khi biết điều đó, cậu ấy nhìn cậu với ánh mắt như nhìn một thằng điên.

Sinh nhật của bạn trai, nhưng mày đang ở đây đàn đúm với bạn bè?

"Cậu ta phải về nhà! Mày muốn tao quay lại rước cậu ta phá hỏng không khí gia đình người ta hả? Mày rớt não ở đâu hả thằng No?" Type nhăn nhó khó chịu trả lời, Techno không tin tưởng nỗi thằng bạn mình, cậu ấy gãi gãi đầu rồi quay sang bảo hai thằng bạn khác gọi món.

"Không hẳn, nhưng thực sự, mày tính làm gì cho sinh nhật bạn trai?"

"Cái gì? Mày đang nói về cái gì vậy? Ai có bạn trai?" Aom quay mặt sang hóng hớt, ngay lập tức bị Type chộp lấy.

"Tai mày để sau đầu à? Có ai nói 'bạn trai' đâu?"

"Nhưng tao cũng nghe mà." Tim tán thành. Vì vậy, Type đưa ngón tay lên miệng rồi nói.

"Tụi bây nghe lộn rồi, với một thằng nói chuyện rõ ràng như tao, từ đó là 'con trai' mà."

"À, đúng rồi." Aom, Tim nghĩ nghĩ, sau đó lại cúi đầu để gọi món, Type đá chân Techno dưới bàn, cảnh cáo cậu ấy.

"Nói nhiều quá, bớt nói lại đi."

Câu nói của Type làm Techno lúng túng, cậu ấy không biết sao Type không cho bọn họ biết. Thực lòng thì Techno luôn tự hỏi tại sao Type lại hẹn hò với một người mà cậu rất ghét. Nhưng cậu ấy biết rõ Tharn là một chàng trai tốt, khối băng lạnh giữa hai người cũng dần tan đi khi cả hai sớm tối đều ở cạnh nhau. Nhưng tại sao Type lại như vậy khi cậu có bạn trai?

Vậy Type đã khỏi cái chứng ghét gay chưa?

"Vậy mày có nghĩ ra mua gì tặng cậu ta chưa?" Techno tò mò hỏi, một giọng nói trong tiềm thức nhỏ đột nhiên nói bên tai cậu ấy. Não bộ suy nghĩ kịch bản trên giường của hai thằng.

Đợi tí! Mình vẫn không biết thằng nào trên thằng nào dưới nha!

Techno phóng tới Type một cái nhìn ngờ vực, phỏng đoán cậu nằm trên hay dưới, rồi lại nhìn chằm chằm cậu nửa thực nửa ngờ.

"Thằng quần! Nhìn cái chó gì?"

"Tao muốn biết... thôi bỏ đi, mày không muốn nghe đâu."

Techno đã có thể đoán nội dung mà vẻ mặt hiện tại của Type đang truyền đạt, biểu hiện đó hẳn muốn nói: Mày chắc chắn đang nghĩ mấy chuyện vô nghĩa tầm phào. Vì vậy, cậu ấy nuốt xuống điều đang thắc mắc là một quyết định sáng suốt. Bởi vì cậu ấy biết nếu hỏi, Type sẽ không để cho cậu ấy cái mạng lết ra khỏi quán.

Trên thực tế, cũng có thể ngay từ lúc bắt đầu, Type rất dễ bị lung lay, có vẻ như vậy, nhưng Tharn là gay, vậy cậu ta có thể ở dưới. Nhưng sao người như Tharn lại ở dưới được? Vậy ai ở trên ai ở dưới? Ôi cha mẹ ơi, quá nan giải rồi.

Techno càng lúc có nhiều suy nghĩ vụn vặt trong đầu, dù sao cũng là chuyện giường chiếu của thằng bạn thân! Cậu ấy không thể bỏ sau lưng nhẹ tênh như vậy được.

Sau khi gọi món, Techno dừng suy nghĩ, quay sang trò chuyện với hai thằng bạn còn lại, một vài người nữa sẽ đến ăn chung, nhưng Type hứng thú với niềm vui khác hơn là tán chuyện với mấy thằng bạn - chơi điện thoại.

Mặc dù một nhóm người mỗi người ôm cái điện thoại thì cũng bình thường, nhưng khi thức ăn đem lên, mọi người sẽ háu ăn mà bỏ điện thoại xuống rồi chiến với đống đồ ăn. Chỉ có mình Type vẫn dán mặt vào màn hình điện thoại.

Thấy màn hình điện thoại sáng lên, Techno cầm điện thoại lên nhìn vào Facebook. Cậu ấy muốn xem thứ gì thú vị đến nỗi Type thậm chí không rời điện thoại để ăn đàng hoàng được.

Chúc mừng sinh nhật em trai!

Ba mẹ đã tặng cho em một món quà thật lớn.

Vậy nên anh không còn gì để tặng em nữa!

Mong em làm gì cũng vui vẻ với việc mình đang làm.

Yêu em!

"Đù, thằng quần này!"

Techno nhảy dựng lên, mặc dù Tharn không được gắn thẻ trong bài đăng này, nhưng nó làm cậu ấy há hốc mồm, nhất là khi nhìn thấy hình ảnh hợp đồng mua bán của Trung tâm Lexus, Techno kinh ngạc như muốn rơi mắt ra, cậu ấy nhìn chằm chằm vào màn hình, không dám tin vào mắt mình.

"Mày lại bị cái gì đấy?" Type ngạc nhiên quay sang hỏi.

"Type, nhà thằng Tharn giàu lắm hả? Ba mẹ nó mua cho nó một con Lexus tặng sinh nhật nó kìa! Là Lexus đó, không phải Alto, Chery QQ đâu, ít nhất cũng mấy trăm nghìn bath."

"Tao chỉ biết bố cậu ta giám đốc một công ti thôi, nhưng cậu ta nói đó chỉ là một công ty nhỏ, nhưng gia đình cậu ta chắc cũng giàu lắm, bởi vì anh trai cậu ta thường lái chiếc Audi."

"Thế sao nó sống trong kí túc trường vậy trời?" Techno tiếp tục hỏi liệu có phải gia đình giàu quá nên hơi ngợp mới chuyển ra ngoài sống hay không, chuyển ra ngoài tự do hơn, muốn đi đâu thì đi.

"Cậu ta nói cậu ta cần dành nhiều thời gian để chơi nhạc, ở gần trường hơn thì tiết kiệm thời gian qua lại giữa phòng âm nhạc và chỗ ở hơn."

"Đù, đỉnh thật, bên trong nhiều tiền bên ngoài hòa đồng. Mày may vãi, chắc tu chục kiếp mới gặp một thằng đỉnh vậy, mày có tự nhận thức được không đấy?" Techno có chút kích động, hãy tưởng tượng nếu Tharn thẳng, gái theo đuôi cậu ta sẽ xếp thành một hàng dài từ cổng trường rồi các cô sẽ suy đoán lung tung tự hỏi tại sao cậu ta chỉ cắm rễ một chỗ với bạn cậu ta.

"Sao may, nói một cách khiêm tốn thì Tharn mới chính là thằng gặp may, liệu cậu ta có gặp tao không nếu không phải vô tình chuyển đến ở chung kí túc tao với đám bạn bè ăn uống?" Câu trả lời của Type khiến mấy thằng bạn khác khó hiểu, cả bọn bắt đầu tò mò, Type thì ghét bị sâu xé vấn đề của bản thân.

"Chỉ... thấy may khi có một thằng bạn giàu thôi!"

"Mày có bị ngu không? Bạn của mày nhiều tiền, của nó chứ của mày à, mày hưởng được chút nào trong đó? Tao không thích chơi với mấy thằng giàu quá đâu, vì đi với nó tao chả là con mẹ gì cả." Team nhai nhóp nhép, nhét thẳng miếng thịt của Aom vào miệng.

"Thằng quần Team, của tao mà!" Aom phàn nàn.

"Ai biểu mày cứ nhơi nhơi?" Team nhướng mày gây chướng mắt rồi quay sang Type.

"Tao có chút ấn tượng với thằng tên Tharn này, cậu ta vừa đẹp trai vừa tốt tính, còn học nhạc, lái xe đi khắp nơi, mấy thằng như vậy thường thì sẽ buông thả dây dưa với lũ con gái. Mày không thấy khó xử và khó sống với cậu ta hả?" Techno biết Team không có ý gì xấu, cậu ấy chỉ đánh giá dựa trên ấn tượng chủ quan về Tharn. No thấy Type cau mày nhìn sang thằng bạn.

"Không, tao không thích mày nhận xét như thế về cậu ta."

Techno nhìn thấy ánh mắt không vui của thằng bạn thân, bỗng cảm thấy là lạ.

"Tao không thích mày nói cậu ta như vậy, không sai, cậu ta đẹp trai, tiền chất đầy nhà, nhưng vậy thì sao? Mày nói như đó là lỗi của cậu ta vậy, tao làm bạn với cậu ta là vì con người cậu ta, chứ không phải vì bố mẹ cậu ta giàu, thằng Team trước khi nói gì suy nghĩ kĩ đi, sau này cẩn thận mồm miệng đấy."

Đù mé, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Techno không ngờ rằng, nói về Tharn có một chút mà Type sau lưng Tharn lại bảo vệ cậu ta dữ dội đến thế.

Đúng rồi! Đó là sự thật, Type đang bênh vực Tharn!

"Ái chà, Type mày bình tĩnh coi, tao chỉ hơi nhiều lời một chút, đừng hiểu sai ý tao. Tao có muốn nói xấu ai đâu, mày xem mày gấp gáp bênh vực cậu ta như thế nào kia kìa?"

Biểu hiện nghiêm túc của Type làm cho cả bàn khó xử, Techno mau lẹ thay đổi chủ đề.

"Chính xác thì khi nào thằng Maem đến vậy?" Thằng Aom cũng tâm linh tương thông nhanh chóng mở miệng, cả hai cố gắng làm chệch hướng cuộc trò chuyện để xua đi bầu không khí lúng túng này, mặc dù không ai biết chính xác Type đang tức giận vì cái gì.

"Tharn, chúc mừng sinh nhật!"

"Mười chín tuổi, ô, thành anh lớn rồi."

"Không đúng, anh Thorn trông lớn hơn nhiều so với anh Tharn."

"Sao em có thể nói thế với anh trai vàng bạc của em chứ?"

Trong phòng ăn, gia đình đang tổ chức sinh nhật cho con trai thứ hai. Một chiếc bánh sinh nhật một phần thiết yếu của ngày sinh nhật được đặt ở giữa bàn, sinh nhật của Tharn vừa vặn cho người mẹ yêu bánh có cớ để làm bánh, không chỉ vậy, bà còn ép mọi người phải ăn nó .

"Hôm nay là ngày đặc biệt của anh Tharn!" Em gái út nói, khiến Thorn có chút ghen tị.

"Sao sinh nhật anh anh không thấy em ân cần vậy nhỉ."

"Bởi vì anh đã quá lớn rồi, làm anh cả rồi còn nhõng nhẽo." Cô bé cười cười trả lời, Thorn làm điệu bộ sắp sửa ném cô bé ra ngoài, cô bé la hét bỏ chạy, tiếng cười vang vọng khắp nhà.

"Cái này, năm nay lại khiến mẹ cực nhọc làm bánh cho con nữa rồi."

"Ôi, ai nói mẹ cực? Mẹ có thể làm bánh tới sinh nhật 40 của con luôn."

"Em không muốn nghỉ hưu à?" Ba nói đùa. Đôi mắt của người vợ đang cắt bánh lập tức quét qua.

"Em thấy anh kiếm cớ không muốn ăn thì có!"

"Không có, anh nào dám nói thế. Aow, Tharn, sinh nhật con thì ưu tiên con ăn trước đi." Người ba có lượng đường trong máu tăng cao vì người vợ điên cuồng làm đồ ngọt ngay lập tức ném một nhiệm vụ quan trọng là ăn bánh cho con trai thứ hai, Tharn cẩn thận lấy cái đĩa đựng bánh, nhìn nhìn rồi hỏi.

"Năm nay mẹ làm chocolate à?"

"Đúng vậy, con không thích chocolate hả? Lúc đầu, mẹ do dự không biết nên làm vị cam hay v��� chocolate, lưỡng lự hồi thì nghĩ chắc con thích chocolate hơn." Nghe câu trả lời của mẹ, Tharn khóe miệng mỉm cười vui vẻ.

"Yeah yeah yeah, con rất thích chocolate."

Tharn trả lời, hương vị ngọt ngào tan trong miệng khiến Tharn nghĩ về chàng trai không chịu đến nhà hắn.

Điều hắn muốn nhất trong ngày sinh nhật là đưa Type về nhà cùng hắn hôm nay!

Kỳ vọng quá cao rồi, Tharn tự nhủ.

Như thế, Tharn toàn tâm toàn lực khen ngợi mẹ, khen mẹ làm bánh quá ngon, những lời khen đó như là phương thuốc xóa tan mệt mỏi sau cả ngày làm bánh mệt mỏi của bà.

"Mẹ, mẹ gói cho con một miếng mang về đi, con muốn đưa cho bạn cùng phòng." Tharn nói với mẹ mình.

"Vậy mới nói mẹ còn chưa gặp bạn cùng phòng của con. Mọi chuyện thế nào? Tụi con tìm được căn hộ mới chưa? Mọi thứ vẫn ok ch��? Mẹ có giúp đỡ gì được không?" Mẹ hỏi, bà lo ngại khi bà không thể đỡ đần con mình chuyển tới nơi ở mới như những người mẹ khác thường làm, do biết con bà đang ở với bạn cùng phòng, nếu qua phụ giúp, bà lo bà sẽ làm phiền tụi nhỏ, khiến cả hai khó chịu.

"Không sao đâu mẹ, con có thể tự xử lý. Căn hộ mới đã sắp xếp ổn thỏa rồi, còn đi mua tủ lạnh và lò vi sóng nữa."

"Nhưng mẹ cũng muốn gặp bạn con...."

"Xin chào tất cả mọi người!"

"Anh San!"

Tharn và mẹ chưa nói xong thì nghe thấy một lời chào từ phía cửa, gia đình đồng loạt theo thói quen nhìn về phía cửa.

Chàng trai mà mọi người quen thuộc không đi vào cửa trước, anh ta đi qua cửa sau rồi đi vòng về trước, khiến Thorn lắc đầu bất lực.

"Mày là người ngoài mà làm quá lên đ��y, thằng San." San khịt khịt mũi mỉm cười, rồi chắp hai tay chào hai người lớn nhất nhà, rồi tiếp tục chào với anh em của bạn mình.

Sau đó quay sang Tharn nói, "Nong Tharn, chúc mừng sinh nhật!"

San, bạn tốt của Thorn, là chàng trai tuyệt vời mà Tharn ngưỡng mộ từ lâu, chính San là người đã giúp hắn thuyết phục cha mẹ khi Tharn muốn học nhạc khi mới lên đại học.

"Cảm ơn anh! Anh San," Tharn chắp tay chào anh rồi cảm ơn. Thấy San bận rộn chào hỏi cả nhà, Thorn không thể không trêu chọc.

"Mày đúng là nói được làm được, năm nào cũng tới!"

"Dừng hết công chuyện vì nhớ hôm nay là sinh nhật Nong Tharn đấy, vậy nên hôm nay đến chúc mừng một chuyến sẵn gặp chào hỏi gia đình luôn." San trả lời với khuôn mặt tươi rói, những lời hoa mỹ tuôn trào như được chuẩn bị trước.

"Bốn năm nay mày dùng cái cớ này vẫn không chán à, Salat, mày thay đổi cho mới mẻ không được hả?"

"Tên tao là Salan, không phải Salat." San tự hỏi, hôm qua ngày mai ngày mốt, có biết bao lúc có thể công kích, tại sao cứ phải chọn hôm nay thế. Nhưng đối với Thorn, người biết chuyện đó đã diễn ra từ bốn năm năm trước, anh chỉ có thể lặng lẽ thở dài trong lòng.

"Thôi nào, mày cũng biết, bây giờ Nong Tharn với tao là anh em với nhau."

"Tao có một thằng em trai lẫn em gái trong nhà rồi, mày từ đâu rơi xuống đấy?" Thorn trong lòng lẫn lời nói đều bộc lộ không thích nhưng miệng thì vẫn cười toe toét, San không thể nói gì nên quay sang những người lớn trong gia đình.

"Dì ơi, nhìn Thorn đi ạ, cậu ấy lại công kích con rồi."

"Thorn, xem cách con nói chuyện kìa, San đến vì cậu ấy nhớ em trai của con, con phải cảm ơn cậu ấy, sao con như muốn đuổi cậu ấy đi thế, San giống như một đứa con trong gia đình ta thôi, cậu ấy muốn đến khi nào thì đến." Thorn cười thầm trong lòng, anh biết người bạn này rất rõ, San thực sự đã làm như thế bằng cách giả vờ đáng thương để lấy thiện cảm của mẹ anh mỗi khi anh biểu hiện khó chịu.

Tharn biết nếu hắn gặp anh San vào một dịp khác, anh Thorn sẽ không phản ứng như vậy, miễn là không phải vào ngày sinh nhật, hắn nhớ anh Thorn đã nói chuyện với hắn....

"San không giống như cậu ấy đã buông bỏ mấy chuyện lúc trước của em và cậu ấy thế, em có thấy có người bạn nào đi tặng quà sinh nhật mỗi năm cho em trai bạn mình không?"

Tharn cũng biết anh trai mình lo lắng cho hắn vì những gì đ�� xảy ra giữa họ vài năm trước hơi nặng nề, nhưng cái thời hắn và anh San qua lâu rồi, không cần phải hồi tưởng về nó nữa.

"Nà! Qùa của anh." Nhận thấy Thorn đang lơ là không chú ý, San lập tức rút ra món quà được chuẩn bị cẩn thận, điều đó khiến Tharn có chút bối rối lẫn luống cuống.

"Anh San, thực sự không cần phải tặng em mỗi năm một món quà như thế."

"Thế ra đây là từ chối khéo à? Trời ạ, đột nhiên nhớ tới năm em 14 tuổi."

"Cảm ơn anh San vì món quà."

Trước khi anh ta nói xong, Tharn ngay lập tức chấp nhận món quà của San, vì người trước mặt hắn là một người thực sự tốt với hắn. Bên cạnh đó, không thể phủ nhận là hắn có dùng mưu mẹo để Type trở thành bạn trai hắn, cũng giống người trước mắt, có hàng trăm các mánh khóe để buộc hắn phải nhận quà sinh nhật .

"Tốt nhất là nên thôi nhắc về năm em 14 tuổi đi ạ."

"Hử, tại sao? Đó là khi em quen anh." San giơ tay để tính tính, khiến chàng trai con lai trước mặt, người đã từng thấp hơn anh ta, thẳng thừng lắc đầu.

"Lúc đó là lúc đó, bây giờ em đã cao gần bằng anh San rồi."

San cao 190cm và Tharn cao 183cm, nhìn cũng không chêch lệch nhiều lắm.

"Ừ, không còn là Tharn dễ thương nữa, bây giờ là Tharn đẹp trai, tất cả đều đuổi kịp anh rồi."

"Tao nghĩ em tao đẹp hơn mày nhiều." Thorn nói với San, San cười sau khi nghe như vậy, rồi nhìn Tharn với đôi mắt thắm thiết.

"Chúc mừng sinh nhật, Nong Tharn."

Đó là ngày duy nhất San gọi Tharn như lúc hắn còn nhỏ, chỉ vào ngày sinh nhật hắn.

Tất cả những gì Tharn có thể làm là chỉ mỉm cười.

Cùng lúc đó, Type, người vừa trở về căn hộ, vừa lau lau tóc vừa mở Facebook ngay sau khi tắm, rồi nhấp vào trang của bạn trai ngay khi vào được Facebook để xem ảnh sinh nhật cậu ta đăng.

Những người trong ảnh Type đều biết, chỉ có một người cậu không biết.

"Không phải trong gia đình Tharn chỉ có ba anh em à? Người này là ai? Họ hàng?"

Type lặng người nhìn vào ảnh bìa người nọ với bức ảnh Vạn Lý Trường Thành, người nọ có một ánh mắt khiến cậu chán ghét, ánh mắt cậu chưa từng thấy qua.

Người nọ nhìn không giống lai, anh ta có đôi mắt kiên định, ngoại hình đẹp, chiều cao xêm xêm Tharn, nhưng cao hơn một chút.

Mặc dù bức ảnh đập vào mắt, tuy vậy cũng không đến nỗi Type phải nghĩ ngợi về nó, cậu tiếp tục lướt qua những bức ảnh mà Tharn đã gửi. Sau đó mở LINE, súc tích nhắn ba chữ.

[... HBD ...]

Cậu vẫn không biết nói chuyện như mọi khi.

Dinh, một tin nhắn gửi đáp lại.

[... Mày thậm chí không tính tặng quà cho tao...?]

Tharn trả lời chỉ trong vài giây, như thể cậu ta đang chờ tin nhắn của cậu, Type không nhịn được đắc ý giương khóe môi thầm giễu cợt cậu ta một phen.

[...Tao không quên là may rồi...]

Mặc dù trả lời như vậy, đôi mắt Type nhìn vào ngăn kéo nơi để món quà đã được chuẩn bị, cậu nhớ tới những chuyện tối nay.

Bố cậu ta đã cho cậu ta một chiếc xe hơi, còn những gì cậu sẽ tặng cậu ta là đây à? Có hơi bủn xỉn không? Chà, kinh tế tài chính eo hẹp của cậu chỉ được tới đó thôi, dù sao cậu cũng thấy thích.

[...Tặng quà tao đi...]

"Cậu ta đang muốn gây chiến à!" Type không nhìn ra hành động xin xỏ dễ thương của Tharn, ngược lại, cậu cảm thấy còn hơi khó chịu.

[...HBD...]

Type gửi lại, lần này bên kia im lặng một lúc lâu mà không có hồi âm, mặc dù màn hình đã hiển thị văn bản đã được đọc từ lâu. Sau một thời gian khá dài, đối phương trả lại hai chữ.

[...GN (Goodnight)...]

"Thằng quần, á à mày muốn cãi lộn với tao?"

Dinh! Dinh!

"Chúc ngủ ngon đúng không? Phải gọi cho mày mới được."

[Nói?]

Tharn chỉ nói một từ, Type tức khắc đáp lại.

"Sống thọ."

Người gọi bên kia nói.

[GN!]

Type biết rằng nếu cậu không nói chúc mừng sinh nhật đàng hoàng, Tharn chắc chắn sẽ chỉ lặp đi lặp lại câu chúc ngủ ngon, nhưng dù sao cậu cũng vẫn trả lời.

"Sống thọ!"

[GN!]

"Sống thọ!"

[GN!]

"Này, Tharn, thằng quần mày cứ nhây vậy đúng không?"

"OK, chúc mừng sinh nhật mày, được chưa? Hài lòng chưa?" Nếu không dừng lại, Type nghĩ Tharn phải có sức chịu đựng cực hạn, vì nếu là cậu thì cậu trực tiếp mắng qua điện thoại luôn. Tuy nhiên, Type nghe thấy tiếng cười phát ra từ đầu kia của điện thoại.

[Mày thì biết gì chứ? Tao đã đợi quà và lời chúc của mày, chỉ một mình mày.]

Type sững sờ một lúc rồi vội vàng nói.

"Ngủ ngon." Nhanh chóng cúp điện thoại vì trái tim cậu đang... loạn nhịp.

Cậu ta chỉ nói cậu ta đang đợi mỗi lời chúc của cậu mà đã khiến cậu hạnh phúc như bay tận chín tầng mây, Type thầm chế nhạo bản thân.

"Đi ngủ đi ngủ, Tharn biến đi, mình có thể một mình ngủ trên cái giường rộng lớn này."

Mặc dù nói vậy, Type trong lòng cảm thấy không có Tharn, chiếc giường này trở nên có chút trống trải với cậu....

***Mọi người theo lịch up mà không thấy toi up chương mới thì thông cảm nhé, nhưng chắc chắn toi sẽ không drop.***

"Sinh nhật vui vẻ! Anh chàng đẹp trai."

"Đau, thằng Lhong buông tao ra coi, đừng chọc tao. Tao không có đẹp trai."

"Khỏi lo, đẹp hay không đẹp thì cũng có một hàng người dài dằng dặc mong ngóng tặng quà sinh nhật cho mày kìa, cái hàng này vừa dài vừa lớn như đàn voi ấy."

"Voi cái gì mà voi?"

Cuộc trò chuyện này diễn ra trong một lớp vào ngày đầu tiên đi học trở lại. Tharn vừa mới vào lớp không lâu, ghế ngồi còn chưa nóng đít thì thằng bạn tốt của hắn, Lhong, không biết từ đâu nhào tới, còn chưa nhận ra cái gì thì đã thấy một bộ cờ vua trên bàn.

"Qùa sinh nhật của tao?"

"Hmm. Tài thật, hình như không bao giờ quên luôn." Lhong nghiêm túc nói, khiến Tharn nhịn cười.

"Ờ, cũng cám ơn vì mày mấy năm nay đều nhớ sinh nhật tao."

"Không nhớ cũng khó, anh mày đăng một đống ảnh mà tao còn quên thì chắc tao vợ thằng đậu rồi. Mà hôm qua anh ta cũng đến đúng không?" Lhong vừa ngồi xuống vừa hỏi, Tharn nhìn cậu ấy một lúc rồi quay đầu nhìn vào bảng đen.

Lhong cũng thấy hình, vậy Type cũng thấy à? Hay là cậu không nghĩ nhiều về mấy bức hình đó?

"Ừ, anh ấy cũng đến, anh ấy đến tặng tao quà sinh nhật." Hắn vừa nói điều này, Lhong liền hỏi Tharn món quà mà San tặng, nhưng Tharn không trả lời, chỉ nhún vai.

Phải, Lhong biết San là ai.

Trước đó, Tharn đã kể rất nhiều về bản thân với Type, nhưng là để chứng minh cho Type biết hắn thật lòng muốn yêu đương với cậu. Đối với thằng bạn tốt Lhong, cậu ấy là một người rất nhạy, có một lần cậu ấy phát hiện Facebook của Tharn năm nào cũng có hình San, vậy nên cậu ấy đã hỏi Tharn về mối quan hệ của hắn với San, Tharn không thể lần nào cũng ậm ừ cho qua được, nên hắn kể hết cho xong chuyện.

Cũng vì vậy nên Lhong biết San là bạn trai đầu tiên của hắn.

"Mối tình đầu luôn khó quên." Lhong than thở.

Tharn không trả lời, chỉ lắc đầu.

Mối tình đầu? Hắn chả biết nữa, lúc đó hắn vẫn là một thằng nhóc, làm sao tránh được sự hiếu kì muốn khám phá những chuyện trước đây chưa từng trải qua.

"Còn nữa, tao nghe nói mày chuyển ra ngoài sống, kì ghê, chẳng thèm nói tao tiếng nào." Tharn vẫn không trả lời Lhong, hình ảnh Type lắc đầu không đồng ý xuất hiện trong tâm trí hắn.

Vì Type không muốn công khai, nên hắn không nên nói với ai, xin lỗi thằng bạn tốt.

"Ừm thì có thể ở bên ngoài cả đêm, còn có thể về lúc nào cũng được." Tharn ấp úng nói, quay qua chào hỏi những sinh viên khác vừa bước vào lớp rồi hỏi thăm họ đã đi chơi ở đâu, mặc dù hắn chỉ nghĩ về một điều duy nhất trong kỳ nghỉ.

Muốn quay trở lại căn hộ ngay lập tức, muốn đem cái bánh được mang từ nhà đến cho Type, xem cậu có nói gì với hắn không.

Không phải hắn muốn cậu tặng quà cho hắn đâu, với hắn, trở về và nhìn thấy cậu đã là món quà tốt nhất rồi.

Tharn bắt đầu mơ tưởng.

Nếu là một món quà, một vài viên kẹo thể hiện tấm lòng cậu là đủ khiến hắn hạnh phúc.

Càng nghĩ, hắn càng muốn cúp học để về căn hộ ngay lúc này.

Ngay khi vừa hết tiết học, Tharn lao về căn hộ, như hận không thể hô biến một cái liền lập tức ở đó, hắn còn viện ra lý do căn hộ mới chưa dọn dẹp xong để từ chối lời rủ rê của thằng bạn muốn hắn đãi sinh nhật, hắn đã rất cố gắng quay về nhanh nhất có thể, nhưng căn hộ trống không.

"Chắc vẫn còn trong tiết."

Bất chấp suy nghĩ này, Tharn cố hết sức nhớ lại khi nào tiết cuối của Type kết thúc, hắn chợt nhớ lịch học của lớp Type và nhận ra cậu không có tiết chiều thứ hai!

"Phắc, cái thằng như tao đang mong đợi gì chứ?"

Tharn cho là Type trong căn hộ chờ hắn, mặc dù Type là một người không dẻo miệng, người cọc cằn như cậu sẽ chào đón hắn với khuôn mặt nhăn nhó, nhưng cậu sẽ vẫn đối hắn nói lời chúc mừng sinh nhật. Nhưng rốt cuộc đó chỉ là một tưởng tượng đáng yêu mà Tharn tự vẽ ra, thành thật mà nói, Tharn cũng biết khả năng về rồi nhận được sự trốn tránh lớn hơn nhiều so với khả năng nhận được một món quà.

Nghĩ vậy, Tharn cầm cái bánh mang từ nhà bước vào căn hộ, nhưng khi hắn đi ngang qua bàn để đi vào phòng tắm....

"Hử?" Tharn đột ngột dừng lại, liếc nhìn thứ màu đỏ được đặt trên bàn.

"Coca đúng không ta?" Nếu không phải là một lon Coca bình thường, thì... ý nghĩ đó đã khiến mặt Tharn nở rộ một nụ cười.

Đúng là Coca được bán đầy rẫy ở ngoài kia, nhưng nếu nó là một lon Coca để chúc mừng sinh nhật, thì nó không phải là một lon Coca bình thường.

Tharn nhìn thấy tờ giấy ghi chú cùng màu với cái mà lúc trước hai người sử dụng mấy tháng trước để chiến tranh được dán trên bàn, hắn cầm nó lên đọc.

Không tìm được Sprite, nên phải mua Coca thay thế, mong là mày sẽ cảm động đến phát khóc oa oa.

"Hahaha...."

Tharn không nghĩ sẽ được một lời chúc sinh nhật như vậy, hắn bật cười vui vẻ, mặc dù lời chúc sinh nhật này chẳng ngọt ngào gì cả, nhưng không nghi ngờ gì nữa, chỉ là một lon Coca đã đủ khiến hắn cảm động phát khóc rồi.

"Nó còn tốt hơn kẹo nữa."

Tharn hài lòng mỉm cười, hắn thậm chí còn nghĩ món quà này còn tuyệt hơn chiếc xe ba tặng cho hắn, bởi vì lon Coca này hắn được Type tặng cho, hắn còn chưa bày tỏ xong niềm yêu thích với món quà này thì Tharn còn thấy một dòng khác ở mặt sau tờ giấy: Ngăn kéo bàn cạnh giường ngủ.

Ngay khi nhìn thấy dòng đó, Tharn lập tức phóng tới giường, mở ngăn kéo đầu giường và thấy một hộp quà lớn.

Nó không phải là hộp quà được chế tạo công phu gì, nhưng chỉ thế cũng khiến nụ cười trên mặt Tharn càng lớn, hắn không thể chờ được muốn muốn mở nó, tự hỏi Type chuẩn bị cái gì cho hắn đây.

Nhưng khi hắn mở nó...

"Hahaha..." Tiếng cười lớn vang khắp phòng, không vượt quá mong đợi của hắn, cũng không khiến hắn thất vọng, khi Tharn lấy cái hộp ra để nhìn kĩ: một cái hộp lớn trong đó toàn là bao cao su, số lượng này chắc cũng sử dụng được gần một năm luôn.

Type đi đâu mà mua được một đống nhiều thế này vậy?

Không có ghi chú trong hộp, nhưng điều đó đủ làm cho Tharn hạnh phúc.

"Mặc dù mày không nói gì, tao vẫn sẽ chấp nhận món quà của mày, để tao sử dụng nó với mày! Tối nay dùng hương nào ok nhỉ?" Tharn đột nhiên biết tại sao cậu không ở trong căn hộ.

"Type, tốt nhất là mày con mẹ nó nhanh nhanh về đi, tao không đợi được muốn thử món quà của mày đâu."

Tharn đột nhiên nổi da gà, bởi vì giống như ai đó đang nhìn vào hắn và biết hắn đang nghĩ gì.

Thực tế, Type có thể trong nháy mắt thấy được tình ý của người đàn ông trong bức ảnh Vạn Lý Trường Thành, thành thật mà nói, với Type thì cũng không sao cả, bởi vì cậu và Tharn đã hẹn hò, mấy việc này rất bình thường. Nhưng lý do chính khiến Type trốn khỏi căn hộ rồi đi chơi đá bóng với lũ bạn là vì cậu sợ xấu hổ khi Tharn thấy món quà kia.

Chỉ sau đó, cậu mới nhận ra lúc cậu nói mấy lời ngọt ngào sến súa với mấy đứa con gái cũng có xấu hổ đâu, còn tận tay đưa quà sinh nhật cho họ, còn cùng nhau đi ăn tối.

Bây giờ có lẽ bởi vì cậu đã tìm thấy tình yêu thật sự nên mới trở nên khó hiểu thế này.

Trên đường trở về căn hộ, cậu tưởng tượng trong đầu mình Tharn sẽ như thế nào khi trở về căn hộ. Cậu đã hình dung ra nhiều viễn cảnh, nhưng cậu cảm thấy rất có thể cậu ta sẽ đưa ra cái nhìn "muốn mày" đó, cậu ta chắc chắn phóng tới cái nhìn khẩn thiết để cậu lấy bản thân ra làm quà cho cậu ta.

Nhưng có ai muốn một hộp bao cao su lớn cho ngày sinh nhật không? Nhất là là sau khi ba cậu ta còn tặng cậu ta một chiếc xe hơi.

Type suy nghĩ một lúc cho đến khi không thể đưa ra kết luận nào, cậu tra chìa khóa mở cửa, ngay khi bước vào, cậu thấy Tharn đang ngồi trước TV.

"Tharn, về sớm vậy?" Type chào Tharn như không có gì xảy ra, Tharn ngước lên trả lời.

"Ừm, tao lái xe của anh tao về lúc sáng sớm ấy."

"Aow, không phải bố mày mua xe cho mày à?"

"Chắc còn lâu tao mới lấy được xe đó đi, với lại, mặc dù nói là mua cho tao, ba tao đứng tên nó dưới tên công ty, nói đúng hơn là tao chỉ dùng ké đồ của ba tao thôi, chiếc xe không phải của tao." Mặc kệ những lời của Tharn, Type vẫn nghĩ ba cậu ta đã mua cho cậu ta, chỉ là không đứng tên cậu ta thôi.

Nhưng mà, Tharn sao hành xử bình thường thế, Type không thể không lén nhìn lại cái bàn.

Cậu ta chắc chắn đã nhận được món quà! Hay cậu ta giả vờ không nhìn thấy? Ừm vậy càng tốt.

Type không muốn bạn trai nghĩ đến món quà sinh nhật đó, cậu đổi chủ đề.

"Lúc về mày có mua gì ăn không? Tao chưa ăn gì."

"Có, có nhiều lắm, có chocolate, dâu tây, cam và chanh."

"Mày là động vật ăn cỏ à? Sao toàn mua trái cây vậy?" Type hơi cáu kỉnh, cậu vừa đá bóng về, tiêu hao biết bao nhiêu sức lực, mấy thứ này đối với sức lực tiêu tốn của cậu chắc chẳng bỏ kẽ răng.

Nghe cậu nói vậy, Tharn với vẻ mặt thèm muốn đứng dậy, hỏi.

"Vậy mày muốn thử hương nào?"

Type kinh ngạc khi thấy thứ Tharn đang cầm trên tay giống hệt mấy cái bao cao su cậu đặt mua trên mạng bỏ vào hộp quà!

"Thằng quần!" Tharn đã mong đợi phản ứng này của Type, vào lúc này, mặt cậu đỏ như mông của khỉ đít đỏ vậy.

Mày ngại cái gì? Chẳng phải mày mua hết đống này cho tao à?

"Có rất nhiều hương để lựa! Không phải mày vừa nói mày đói hả?" Tharn nở nụ cười xấu xa.

"Ý tao là đói bụng, mày bình tĩnh!"

"Vì là sinh nhật của tao, chọn hương chocolate đi, mày lựa quà cũng giỏi đấy, mà mày lấy mấy thứ này ở đâu vậy?" Điều này làm cho Type đứng thẳng người sửng sốt, cậu đứng bất động tại chỗ một lúc, sau đó mỉm cười.

"Mày nghĩ hôm nay có thể ăn tao à?" Lời khiêu khích của cậu l��m Tharn cười, cậu ta rút một cái bao cao su ra, lè lưỡi nhẹ liếm nó.

Cảnh này thật sự rất khêu gợi!

"Tới thử đi!" Nói xong, Tharn đi đến bên cạnh Type, cúi đầu thấp tiếp tục nói bên tai cậu.

"Do là sinh nhật tao, dùng miệng mày giúp tao tới đi!" Type cảm thấy tay mình bị bao phủ bởi thứ gì đó.

"Sinh nhật của mày là ngày hôm qua rồi."

"Đi mà!"

"Đồ ranh ma!"

Vì sinh nhật của cậu ta.

"Nó cần được chăm sóc tốt nha!" Tharn tỉnh bơ nói, điều đó khiến Type mơ hồ khó chịu bên trong; cậu thật sự muốn trói Tharn lại cho bớt càn quấy, nhưng cậu không có dây nên đành ngoan ngoãn kéo quần cậu ta xuống.

"Chỉ cần kéo chúng qua đây?" Tharn trêu chọc Type, muốn cậu giúp cậu ta bằng miệng.

Cơ thể cậu ta nóng lên, cũng như trái tim của cậu.

Có thể thấy qua hành động của Tharn, khi hành động của cậu ta bắt đầu chậm lại, lời nói cũng ít đi, ham muốn có thể nhìn qua mắt Tharn là nhận ra ngay. Type nhìn lên, thằng em của Tharn đã sẵn sàng ngóc đầu chào cậu.

Muốn thì tới đây!

Type thỏa hiệp, kéo quần cậu ta xuống rồi ném chúng xuống giường, bắt lấy thằng em của Tharn, đôi tay từ từ vuốt ve lên xuống, mắt tìm kiếm món quà sinh nhật cậu tặng cậu ta.

"Muốn quá thì sao không tự làm đi!"

"Không có mày thì còn nghĩa lý gì." Tharn trả lời, Type nghĩ trong lòng Tharn có muốn đến cỡ nào cũng cố chấp không chịu tự làm. Sau đó, Type mới nhận ra Tharn thực sự xấu xa, lời nói của cậu ta khiến cậu không chần chừ vứt đi sự do dự sau đầu mà làm lại những gì trước đây cậu từng thề sẽ không làm lần thứ hai, từ đầu ��ến cuối, Tharn vẫn luôn giữ chặt lấy cậu, hối cậu nhanh lên. Sau khi kết thúc, Type thở dốc, sau một lúc lâu cậu vẫn chưa thể bình tĩnh lại, cậu hung dữ nhìn chằm chằm chàng trai trước mặt mình.

Nhìn tao chăm chú như vậy, hử!

"Thằng quần!" Type giật mình thức tỉnh khi thấy thứ trong tay cậu ta.

Tharn nhanh chóng xé mở bao cao su bằng miệng, hương vị chocolate tức khắc lan tỏa trên đầu mũi của hai người.

"Mày muốn làm gì?" Type khó chịu hỏi.

Ừm, mày biết tao tính làm gì mà!

Câu hỏi đó khiến Tharn bật cười.

"Từ từ hạ miệng xuống." Tharn nói, khiến Type hơi rùng mình.

"Mày từng làm cho ai chưa?" Tharn hỏi.

Thằng chó này! Vậy mày đã thử hết mọi thứ chưa? Tao chưa bao giờ dùng tay giúp thằng nào, nói chi đến dùng miệng.

"Hử?" Tharn sau đó lại hỏi, Type nhả thằng em của cậu ta, im lặng chuẩn bị sẵn bao cao su, ngước nhìn cậu ta, nói.

"Tao không giống mày." Dù nói vậy, Type vẫn chầm chậm cúi đầu xuống ngậm lấy Tharn nhỏ, từ từ ngậm phần được bọc bao cao su vào khoang miệng nóng bỏng của mình. Mặc dù không thích mùi vị của nó, nhưng vào thời điểm này, sự chú ý của cậu dồn hết ở nơi miệng, muốn làm cho đối phương sung sướng.

Không, khoan, đó là gài cậu phải thừa nhận cậu ta tuyệt hơn tất cả những người cũ của cậu! Ôi má, Type ơi là Type, cái thằng quần này có âm mưu cả?

Mặc dù tự hỏi mình thế, Type không thể suy nghĩ sâu xa hơn, Tharn rên lên một tiếng khe khẽ, tay cậu ta nắm chặt vai và tai của Type đến nỗi Type phải tự hỏi cậu ta có đang cố tình không, vì làm vậy miệng cậu sẽ mở rộng hơn, dễ dàng đưa toàn bộ cự vật vào.

Type dùng tay xoay sở để tháo bao cao su ra, cậu nhìn qua.

"Ok. Xong." Type dùng mu bàn tay quệt miệng rồi đứng dậy.

"Tao ghét mùi của bao cao su này." Nói xong, cậu định đi vào nhà tắm để rửa tay, nhưng còn chưa kịp.

"Nhưng tao thích!" Tharn nắm chặt Type khiến cậu hơi cúi xuống vì lực kéo.

"Chết tiệt!" Tharn biết mình sẽ bị mắng, khi cậu ta kéo mạnh Type xuống giường, cậu ta có thể nhìn thấy cái nhìn kinh khủng và vẻ mặt Type.

"Tao thích khi mày dùng miệng giúp tao." Tharn thì thầm với Type, nói xong liền đưa tay kéo quần Type.

"Mày muốn gì? Tao tặng quà mày rồi!" Type hơi hốt hoảng. Cậu ta vừa nói rõ ràng cậu chỉ cần đeo bao cao su cho cậu ta rồi dùng miệng làm thì đó là món quà rồi. Nhưng dường như cậu ta vẫn chưa thỏa mãn.

Câu nói khiến Tharn ngước nhìn cậu, cười quỷ mị.

"Tính tao tham lắm, thêm một vài món quà nữa đi."

"Thằng quần này!"

Nghe những lời của Tharn, Type nhìn xuống, thấy em trai của mình đang dần dần bị kích thích, Tharn bắt đầu dùng miệng an ủi thằng em cậu, tiếng thở nặng nề cộng hưởng với tiếng rên rỉ vang đến tai của Type, như một chất xúc tác khiến cậu không cưỡng được nhìn xuống. Sau đó, Type ôm lấy đầu Tharn, hai chân quấn quanh eo cậu ta.

Đến lúc này, không thể dừng lại nữa rồi.

"Tao cũng đói, để tao no trước cái đã!" Tharn nói. Type không thể nói không với cậu ta, mặc dù trong thâm tâm cậu vẫn muốn làm bộ làm tịch từ chối để Tharn năn nỉ cậu. Nhưng bây giờ, sức nóng mãnh liệt của cơ thể khiến cậu không thể cưỡng lại luồn tay vào tóc Tharn.

Chàng trai như Tharn, người làm bất cứ điều gì cậu ta muốn cũng không thể khiến người khác từ chối, bây giờ thì cậu cũng như vậy, cuối cùng cũng không biết chuyện này là cậu nên vui hay nên buồn đây.

"Tharn, tao đói!!!!"

Lúc hai người làm xong chuyện tình yêu, trời đã tối mịt, Type, không mảnh vải trên người, ướt đẫm mồ hôi, mệt mỏi nói với Tharn, người đang mặc lại quần.

Ai nói chỉ ăn chocolate là ok rồi, còn tự đi mua cam và chanh, may là trên đường về không chết đói đấy, Tharn trách cậu.

"Mày ở căn hộ, sao không mua chút gì đó dự trữ để có gì lấy ra mà ăn?"

"Tối qua tao đi ăn tối với thằng No với lũ bạn, về cũng không có mua gì." Type trả lời với khuôn mặt thờ ơ, nhớ đến người đàn ông Vạn Lý Trường Thành, cậu lạnh lùng nói.

"Sinh nhật của mày, mày đã đi v���i thằng khác."

"Uh, không, mày đừng có nói thế, đi ăn tối với bạn bè thôi, đừng nói linh tinh thế chứ." Tharn không thích cách sử dụng từ ngữ của Type, thực tế, hắn muốn trị dứt điểm tính cách ngại ngùng của Type, giống như ban nãy, lúc đầu cậu cứ luôn mồm nói không, không, không, không, nhưng cuối cùng, cậu cũng dùng miệng tiếp nhận bao cao su đó. Nói thế rồi Tharn tiến về chỗ tủ lạnh.

"Tao mang bánh từ nhà tao, mày ăn lót bụng trước đi, tắm xong tao xuống lầu mua gì đó cho mày." Nói xong, không đợi Type từ chối, Tharn chỉ trực tiếp bỏ chiếc bánh lên một cái đĩa, lấy một cái muỗng rồi đưa đến tay cậu.

Type không hẳn là ghét đồ ngọt, vẫn ăn được một chút xoa dịu dạ dày.

"Mày mua đồ ăn cho tao à?"

"Ừm mày muốn ăn gì?" Tharn cầm khăn bư��c vào phòng tắm. Câu trả lời của cậu ta khiến Type, người đang đưa chiếc bánh lên miệng, nhíu mày.

Cậu ta chăm sóc cậu cứ như cậu một cô gái mảnh mai ấy.

"Tao không biết, không biết ăn gì nữa, mày đi tắm nhanh đi, tao với mày đi ăn, tao đi với mày." Mày vẫn còn sức đi sau khi làm ba hiệp? Tharn trong đầu nghĩ đen tối.

Ý nghĩ này khiến Tharn cười lớn.

Nhưng tiếng cười của cậu ta thực sự mang lại cho Type cảm giác vui vẻ, cậu không biết phải làm gì, nhìn xuống chiếc bánh trên đĩa của mình.

Tharn chưa bao giờ mua một cái bánh như này trước đây, vì vậy cái này....

"Cái bánh này thừa lại ở nhà hả?" Type hỏi vọng về phía nhà tắm.

"Không, tao đặc biệt mang về cho mày đấy. Nếu mày không chịu đến nhà tao thì tao mang về cho mày." Câu trả lời của Tharn vang lên từ phòng tắm. Type, người đang ăn bánh, trong giây lát cứng nhắc, không khó để đoán ra đó là bánh sinh nhật của cậu ta, nếu đó không phải là thức ăn thừa mang về cho cậu, thì có nghĩa là cậu ta muốn cả hai mừng sinh nhật cùng nhau.

Tại sao cả hai không ăn mừng tại nhà cậu ta vào năm tới?

"Hừm, không đời nào!" Nghĩ về nó, Type lập tức xua tan ý nghĩ. Chiếc bánh này rất ngon, không cảm thấy ngọt ngấy chút nào, Type ăn hết sạch. Vươn tay lấy chiếc khăn với ý định đi tắm.

"Tharn, tao mượn quần mày nha, quần tao hôm qua đem giặt hết rồi." Type đi quanh phòng trong trạng thái khỏa thân, lật đật mượn boxer của Tharn, người đang tắm, rất nhanh nhận được câu trả lời.

"Lấy mặc đi!"

Type không phải là kiểu người tùy tiện chạm vào đồ của người khác, ngoại trừ một lần cậu đuổi Tharn ra khỏi phòng bằng cách quăng tứ tung đồ của cậu ta, nên thực tế là giờ cậu chịu mặc boxer của Tharn có nghĩa là cậu đã mềm mỏng hơn trước rất nhiều.

Quá lười để mở tủ để tìm quần, Type chỉ cần mở túi của Tharn để tìm một cặp boxer rồi mặc nó, bây giờ cảm thấy điều hòa làm cho không khí hơi lạnh. Ngay khi cậu định kéo cái túi lên, Type thấy một cái hộp cứng.

Không quá lâu để Type nhận ra đó là một hộp quà.

Là một hộp quà được gói trong giấy rất đẹp. Ngoài ra còn có một thẻ trên đó, Type ngay lập tức lật ra.

...Chúc mừng sinh nhật! Cho dù bao nhiêu năm trôi qua, Tharn sẽ luôn là người quan trọng đối với anh.

Sau khi đọc những điều trên, Type đóng băng một lúc, cậu liếc nhìn cánh cửa phòng tắm, do dự mở hộp.

Type mở chiếc túi màu đen lần nữa để xem còn thứ gì khác bên trong, thấy còn có một món quà khác, một chiếc túi da.

Túi này nhìn sơ qua cũng rất đẹp, giá cả cũng khá cao. Cũng có một thẻ tên.

THARN.

Một món quà dành riêng cho Tharn.

Type không ngu ngốc, cậu biết loại quà tặng này thoạt nhìn cũng biết không phải là một món quà từ bạn bè, nó giống như những thứ thứ mà người yêu sẽ tặng, cậu càng không nghĩ tấm thiệp này được viết bởi anh trai.

Thật kì quặc nếu ai đó viết loại nội dung này giữa anh chị em, vì vậy nó hẳn là một món quà từ người khác.

Lý do này làm cho khuôn mặt của Type dần đỏ lên, không phải đỏ vì ngại ngùng, mà là vì tức giận! Cậu muốn giết người tặng quà, mặc dù cậu đã cố gắng kiềm chế bản thân bình tĩnh lại, khuôn mặt người đàn ông kia không thể không xuất hiện trong đầu cậu.

Nếu người đó tặng Tharn món quà đó vào hôm qua thì cậu càng có cơ sở nghĩ đến người đàn ông cậu chưa từng gặp kia, người đã khoát lên vai Tharn trong bức hình.

Type đặt hộp quà trong tay xuống, không biết phải làm gì với nó. Sau đó, khi nghe thấy tiếng nước dừng chảy trong phòng tắm, cậu vội vã đặt đồ đạc trở lại.

"Mày được tặng món quà tuyệt đó!" Tharn nghe Type nói giận dữ ngay khi cậu ta mở cửa phòng tắm, cậu nhặt chiếc hộp lên và nhìn Tharn.

"Mày mở ra xem rồi?" Tharn bình tĩnh hỏi, giọng điệu khiến Type hoảng hơn nữa.

"Không, nó rơi ra khỏi túi của mày, mày nhận được món quà đỉnh như vậy, nên đem thứ của tao vứt đi."

Trong lòng cậu cảm thấy tồi tệ khi ai đó đã tặng cho Tharn một món quà tốt hơn của cậu với thân phận là bạn trai, người này biết nhi���u về bạn trai của cậu hơn cậu, khiến cậu cảm thấy bẽ mặt.

"Tao thật sự rất thích quà của mày." Tharn nói.

"Thế còn cái này, ai đã đưa nó cho mày?" Type hỏi, Tharn sững người một lúc, mỉm cười nói.

"Mày ghen à?" Tharn hơi tự mãn, nhưng Type không thể thừa nhận điều đó, giọng cậu rất tệ.

"Mày mới ghen ấy! Vui lắm à?"

"Mày có thể không muốn biết ai đã tặng quà cho tao đâu." Tharn nói xong, đứng thẳng lưng nhìn Type, hai chàng trai nhìn chằm chằm nhau trong giây lát.

Type ném chiếc hộp thẳng vào chiếc ghế dài, sau đó lấy một chiếc khăn, thô bạo đá Tharn ra khỏi phòng tắm.

"Vậy thì đừng nói, xuống lầu mua xôi cho tao, bây giờ tao hết tâm trạng ra ngoài rồi."

Nói xong, Type đi thẳng vào phòng tắm, mạnh mẽ đóng sầm cửa lại. Bây giờ cậu không cảm thấy người đàn ông đó chỉ là bạn của Tharn, có một điềm báo vang lên trong đầu cậu, mặc dùcậu không nói bất cứ điều gì, nhưng cậu ta nên biết ...

Không ai có thể ngăn tao, tao sẽ ném thứ đó ra khỏi tầng 13! Tao nổi điên với mày rồi đấy!