"Dạ, cô ấy đã nói với con rồi." Tần Sở gật đầu.
"Vậy con đồng ý cho nó làm loạn vậy à?" Tần Dụ Dân buồn phiền nhìn con trai.
"Là con để cô ấy làm vậy đấy." Tần Sở giải thích.
"Cái gì? Con để nó làm vậy à?" Tần Dụ Dân kinh ngạc, ông vẫn nghĩ là cô con dâu kia làm việc quá ngang ngược, không để ý đến cảm nhận của người khác, nhưng bây giờ nghe chính miệng con trai mình nói đó là ý của anh, ông rất bất ngờ.
Mặc dù giận Hoắc Miên nhưng Tần Sở tuyệt đối sẽ không chửi bới cô trước mặt người khác, mà che chở cô, nhất là trước mặt ba mình, anh ôm tất cả trách nhiệm về mình. Anh không cần Hoắc Miên biết rằng mình đã làm những việc này vì cô, anh tự mình gánh vác là được rồi.
"Dạ, con để cô ấy làm vậy, bởi vì không muốn nợ ân tình của Tô Ngự… Thật ra lúc đầu Tô Ngự có thể chủ động nói nhưng anh ta lại không làm vậy, vẫn kiêng dè mặt mũi của bọn con, con cảm thấy anh ta rất có nghĩa khí nên để Hoắc Miên đi làm nhân chứng."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com