Tần Sở chặn ngang cô lại từ phía sau, sau đó vật cô ra ghế sofa, mặc dù lực không quá lớn, nhưng cũng không nhẹ.
Có thể thấy là anh đang tức giận.
"Hoắc Miên, còn chưa nói rõ ràng mà em cứ thế rời đi à?"
"Nói gì, còn có gì để nói chứ?" Hoắc Miên cười lạnh.
"Anh nhớ rõ là đã nói ý kiến của mình với em rồi… Sao em biết rõ không thể rồi mà vẫn còn muốn làm như vậy?" Vốn dĩ Tần Sở còn không để Tô Ngự vào lòng, dù Tô Ngự đã hát vì Hoắc Miên ở buổi lễ kỷ niệm ba mươi năm thì anh cũng không hề ghen như vậy...
Nhưng bây giờ anh thật sự không chịu nổi…
Anh không thèm để ý đến lời nói của người khác, cũng không để ý đến áp lực của dư luận, anh để ý đến trái tim của Hoắc Miên. Anh rất sợ sự tồn tại của Tô Ngự đã trở nên đặc biệt đối với Hoắc Miên.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com