Nếu đến thì họ cũng sẽ phán rằng người sai là ông chú này.
Mà ông chú trung niên này cũng không ngốc, ông ta thấy cậu thanh niên này là chủ xe Ferrari thì biết anh không phải là người dễ chọc. Vì thế nên lập tức quay sang nhìn Hoắc Miên rồi nói: "Xin lỗi, vừa nãy tôi không nên mắng chửi cô, tôi quá kích động rồi."
"Ấy…" Hoắc Miên cũng hơi bó tay rồi.
Vì cô không hề ngờ là Tô Ngự sẽ xuất hiện ở đây.
Ông chú trung niên xin lỗi xong, Tô Ngự lấy một tờ danh thiếp bạch kim ra, lắc lắc trước mặt ông chú trung niên.
"Ngày mai cầm cái này đến phòng tài vụ nhận ba triệu, nhớ là phải tự mang vali đựng tiền đi đấy, chúng tôi chỉ đưa tiền mặt thôi.
Ông chú trung niên nhận danh thiếp, xem tên trên đó xong thì sợ đến mức run hết cả da đầu lên.
Sự tồn tại của hai chữ Tô Ngự… giống như thần của thành phố này rồi.
"Không cần, không cần ha… ha… tôi không cần, không cần tiền nữa đâu."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com