Sáng sớm hôm sau.
Lúc Hoắc Miên thức dậy, thắt lưng của cô mỏi nhừ…
Tần đại nhân thật lòng bồi thường cho cô, cả buổi tối đều không ngủ, làm đi làm lại nhiều lần.
Đến nỗi cô còn phải nghi ngờ, không phải là anh uống thuốc đấy chứ, bởi vì anh thực sự quá sung sức.
"Vợ thức rồi à?"
Hoắc Miên thức dậy lúc chín giờ, Tần Sở đã họp video với bên tổng bộ xong, còn đi chạy bộ một vòng nữa.
"Vâng…" Hoắc Miên mơ màng trả lời.
"Vậy chúng ta đi ăn sáng thôi."
"Vâng."
Hoắc Miên thật hối hận khi trêu chọc Tần đại nhân. Bây giờ thì thảm rồi, ngay cả bước đi mà hai chân của cô cũng mỏi nhừ.
Mấu chốt là có khổ mà không nói ra được. Cô phàn nàn kể khổ về chuyện này với ai được bây giờ?
Lúc ăn sáng.
Chí Tân bỗng nói: "Chị, hôm qua Tiểu Duyệt gửi tin nhắn Wechat cho em."
"Phải không?" Hoắc Miên phản ứng rất lạnh nhạt.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com