"Mẹ, con không về. Ngoại trừ mang họ Hoắc ra, thì con chẳng có quan hệ gì với gia đình đó, mà con cũng không thích người kia."
Trong lòng Hoắc Miên tràn đầy thù hận với cha đẻ Hoắc Chính Hải, một trong mười người giàu nhất thành phố này.
Mấy năm nay, ông ta chẳng hề quan tâm đến mẹ con cô, tiền cũng không cho, cứ như thể bọn họđã chết rồi vậy.
Lần làm tang lễ chú Cảnh, ông ta không tới, nghe nói chú Cảnh từng làm tài xế cho ông ta mười năm.
Một người đàn ông không có tình người như vậy, không xứng làm cha của cô.
"Vềđi, nghe nói bà nội con qua đời." Giọng điệu của Dương Mỹ Dung mang theo chút đau buồn.
Nếu nói trong nhà họ Hoắc còn có một người không tệ thìđó chính là bà nội Hoắc.
Bà là một bà cụ tin Phật, nhiều năm không sống ở nhà họ Hoắc, mà vẫn luôn ăn chay niệm Phật trong một ngôi chùa nào đóở phía Nam.
Hoắc Miên từng gặp bà nội một lần. Khi đó, bà nội đi cùng tài xếđến thăm cô, mua quần áo đẹp và cho tiền cô.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com