Tô Ngự gằn từng câu từng chữ: "Tôi không thể trả lời câu hỏi này, nên tôi chọn mạo hiểm."
Vừa nghe anh ta nói xong, mọi người đều xôn xao…
Quả thật có quy tắc khi bạn không muốn trả lời câu hỏi thì có thể chọn mạo hiểm.
Hoắc Tư Khiêm cười đắc ý: "Uống hết một chai rượu vang trong một hơi, thời gian là ba mươi giây."
"Anh làm thế có vẻ làm khó người ta quá thì phải?" Ngụy Liêu hơi tức giận.
Rượu vang vốn đã mạnh, uống trong một hơi vốn đã đủ chết rồi, lại còn thời hạn là ba mươi giây, đây chẳng phải là cố ý chơi Tô Ngự à?"
"Chẳng lẽ cậu Tô không chấp nhận được sao?" Hoắc Tư Khiêm cười hỏi Tô Ngự.
"Tôi chấp nhận." Tô Ngự gật đầu, tỏ ý chấp nhận trò mạo hiểm của Hoắc Tư Khiêm.
"Cậu Tô…" Dường như Ngụy Liêu hơi bận lòng.
"Tô Ngự…" Từ khi chung đôi với Ngụy Liêu, Tưởng Tiểu Vi cũng đã coi Tô Ngự là bạn mình rồi, vì thế hai vợ chồng nhà này có hơi bận tâm cũng là chuyện hoàn toàn bình thường.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com