Lúc Hoắc Miên tới bệnh viện, nhìn thấy được một màn vô cùng nguy hiểm.
Tần Dụ Dân đứng trên sân thượng bệnh viện, ngoài trời gió lạnh buốt nhưng ông chỉ mặc bộ đồ bệnh nhân mỏng manh.
"Tiểu Miên, con đến rồi, con mau tới khuyên ba con đi."
Bà Tần khóc đỏ cả mắt, chỗ cửa sân thượng có một đám nhân viên y tế vây xem, phía dưới sân thượng cũng có rất nhiều người vây xem.
Nhân viên phòng cháy chữa cháy và cảnh sát đều đã có mặt đầy đủ, chỉ là không ai dám bước lên trước.
Bởi vì Tần Dụ Dân đứng sát mép sân thượng, chỉ hơi vô ý là sẽ rơi xuống dưới.
"Mẹ, để con nói chuyện với, mẹ đừng lo."
Hoắc Miên an ủi mẹ chồng một câu rồi bước lên sân thượng.
Lúc này, Tần Dụ Dân đang đưa lưng về phía cửa sân thượng, chăm chú nhìn nhà cửa san sát xe cộ qua lại phía dưới, không biết hiện giờ trong lòng ông đang suy nghĩ gì.
"Ba..."
Tiếng gọi của Hoắc Miên khiến Tần Dụ Dân từ từ quay người nhìn lại.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com