Cuối cùng chẳng ai nói gì nữa. Trong tủ treo rất nhiều quần áo, nhưng Hoắc Miên chỉ lấy mấy bộ mà bình thường cô vẫn hay mặc nhất ra, sau đó đi xuống lầu, chẳng buồn nhìn Tần Sở thêm lần nào nữa.
Cô vô cùng bực Tần Sở, vì cô biết rõ là anh đang có gì đó giấu cô, không chịu nói cho cô biết, cũng không chịu thương lượng mà cứ thế ly hôn, điều này khiến cô cảm thấy rất tức giận.
Lúc tài xế chở Hoắc Miên đến Thiên Phúc Uyển thì cũng đã gần mười hai giờ rồi.
Cô có chìa khóa của Thiên Phúc Uyển nên cứ thế đi thẳng lên lầu, không làm phiền đến mẹ.
Sau khi quay về phòng mình, Hoắc Miên không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào… Cô ngồi ngẩn ra trên giường, không rửa mặt, cũng không đi tắm giặt vì cô sợ Tần Sở lại đổi ý, gọi điện thoại cho cô nhưng cô lại để nhỡ mất.
Hoắc Miên cứ thế yên lặng nhìn chằm chằm vào điện thoại, nhưng nó vẫn cứ im lìm như vậy. Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, điện thoại vẫn yên lặng đến thế.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com