webnovel

Chương 41: Mệt lòng

Editor: Nguyetmai

Bảy năm qua cô sống có tốt không? Đúng vậy, chính bản thân cô cũng muốn hỏi rốt cuộc mình sống có tốt không.

Che giấu tài năng, sống cuộc sống như một người bình thường, đây có tính là sống tốt không?

"Cũng không tệ lắm." Sau khi im lặng một lúc lâu, Hoắc Miên từ từ trả lời.

Lúc này, bọn họđãđến dưới lầu nhà Hoắc Miên. Xe vừa dừng lại, cô lập tức mở cửa xuống xe, đi nhanh nhưđang tránh tà.

"Cảm ơn anh đãđưa tôi về, hẹn gặp lại." Hoắc Miên chào tạm biệt, sau đó bước nhanh lên lầu.

Cô thật sự sợ Tần Sở sẽ nói thêm điều gìđó. Cô cũng thật sự sợ những kỷ niệm đã ngủ say bảy năm của mình lại thức tỉnh lần nữa.

Nhìn bóng lưng của Hoắc Miên, ánh mắt Tần Sở hiện lên vẻấm áp. Mặc dù cô vẫn còn bài xích anh, nhưng có thể nhìn cô, đưa cô về nhàđã là một chuyện rất hạnh phúc rồi.

Nhìn ánh đèn trên lầu sáng lên, Tần Sở lấy một bao thuốc lá ra, dựa vào xe hút một điếu. Thời gian bảy năm không có cô, anh đều gắng gượng vượt qua được, khó khăn hôm nay thật sự không thấm vào đâu.

Cô là của anh, đây là chuyện mà anh đã nhận định cảđời, mặc kệ cô cóđồng ý hay không.

Sau khi Hoắc Miên lên lầu, lúc tắm xong chuẩn bị lên giường, ma xui quỷ khiến lại đến bên cửa sổ, lặng lẽ vén một góc rèm cửa sổ lên.

Quả nhiên, dưới lầu có một chiếc xe đang đỗ, Tần Sở dựa vào xe, không nhúc nhích.

Hình như cảm nhận được bên cửa sổ có người đứng, Tần Sở ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên.

Hoắc Miên lập tức kéo rèm cửa sổ lại, trái tim đập thình thịch điên cuồng, hồi hộp giống như bí mật không thể cho người ta biết của mình bị phát hiện.

Tại sao lại như vậy? Chẳng phải đã qua rất lâu rồi sao? Tại sao khi thấy anh, đối mặt với anh, cô vẫn căng thẳng đến thế?

Hoắc Miên nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủđược.

Đối với Ninh Trí Viễn, côđã nguội lạnh từ lâu. Không thểở bên nhau là do duyên phận đã hết, lúc nên níu kéo thì cô cũng đã níu kéo rồi.

Cô không nợ anh ta cái gì cả.

Chỉ là, nếu Tần Sở cứ xuất hiện trong cuộc sống của cô, vậy thì sau này… cô nên đi đâu?

Cô suy nghĩ một lát rồi đăng một trạng thái lên Wechat.

Trong cuộc sống, mỗi người trong chúng ta đều sẽ gặp ít nhất một người không thể cùng chúng ta đi đến cuối đường. Chúng ta luôn thấy thất vọng vì không có cách nào chống lại được tình yêu mãnh liệt, mãnh liệt tới mức có thể sánh ngang với sinh mệnh. Cuối cùng, trải qua kinh nghiệm chia tay đau thương, cho rằng điều nuối tiếc nhất trong cuộc đời nhiều lắm cũng chỉ có thế này mà thôi. Đến khi thời gian qua đi cảnh vật thay đổi, quay đầu nhìn lại những năm tháng hoang đường kia, chúng ta sẽ phát hiện ra mình phải cảm ơn sự lựa chọn ban đầu. Bởi vì chúng ta bắt đầu hiểu ra rằng, người không thể cùng chúng ta đi đến cuối đường thật ra là lựa chọn sai.

Đăng trạng thái xong, Hoắc Miên đứng dậy đi toilet. Đến lúc trở lại đã có mấy bình luận rồi. Còn có vài lượt thích, phần lớn là do đồng nghiệp trực đêm trong bệnh viện thích.

Y tá Hoàng Duyệt: Đàn chị, đừng buồn, cuộc sống này còn rất dài mà, cố lên.

Hoắc Miên trả lời: Cảm ơn đàn em.

Sở dĩ xưng hôđàn chịđàn em với Hoàng Duyệt, là vì Hoàng Duyệt cũng tốt nghiệp chuyên ngành điều dưỡng học viện y.

Bạn thân Chu Linh Linh: Cô gái, hiếm khi không trực đêm, hãy đi ngủ sớm, đừng suy nghĩ bậy bạ, ngày mai thức dậy lại là một ngày mới.

Hoắc Miên trả lời: Cô gái, cóđôi khi tớ thật sự rất muốn tìm một chỗ không ai biết tớđể bắt đầu lại.

Chu Linh Linh trả lời: Sao có thể như vậy được? Cậu đừng có bỏ lại tớ, cậu là người bạn tốt nhất của tớ.

Hoắc Miên đọc xong trả lời của Chu Linh Linh thì chỉđáp lại bằng một mặt cười, không nói gì nữa.

Ngụy Đông: Rời khỏi lựa chọn sai mới có thể gặp được đúng người, không thể vì một cây xiêu vẹo mà từ bỏ cả cánh rừng.

Hoắc Miên lễ phép trả lời một khuôn mặt cười rồi thôi.

Thật ra, cóđôi khi cô thật sự cảm thấy mình rất mệt mỏi, muốn chuyển sang nơi khác bắt đầu cuộc sống mới, nhưng điều này là không thể, vì cô phải chăm sóc mẹ và em trai. Trước khi em trai đi làm, cô không thể bỏ mặc được.

Vì hôm sau là ngày nghỉ nên Hoắc Miên ngủ thẳng giấc, cho đến khi nghe tiếng chuông cửa mới đi mở cửa.

Lúc thấy Ninh Trí Viễn, Hoắc Miên còn chưa tỉnh ngủ, chỉ mơ mơ màng màng nói: "Anh đến lấy đồà, tôi thu dọn giúp anh rồi."

"Tiểu Miên, anh đến gặp em." Ninh Trí Viễn nhìn Hoắc Miên, nghiêm túc nói.