"Cảm ơn, tôi đã khỏe rồi." Tần Sở xa cách trả lời lại một câu rồi yên lặng chăm cho Hoắc Miên ăn uống, chăm sóc cô rất cẩn thận…
Sau đó Tô Ngự cũng rất ngứa mắt, anh ta cố ý nâng ly rượu lên rồi nói: "Nào, tôi mời nàng tiên cá một ly."
"Ngại quá, tôi không thể uống quá nhiều được, tôi bị dị ứng cồn." Tống Dĩ Thi cười từ chối lời mời rượu của Tô Ngự.
Hoắc Tư Khiêm lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình, đi đến, mặc kệ Tống Dĩ Thi có đang vui cười hay không, cứ thế chủ động khoác một tay lên vai cô ta, rồi đứng phía sau cô ta chụp một tấm ảnh tự sướng, sau đó đăng lên Weibo của mình.
Cả quá trình này còn chưa đến mười giây, Tống Dĩ Thi có muốn phản kháng lại thì cũng không kịp nữa rồi.
"Tổng giám đốc Hoắc… cũng thú vị quá, ha ha, đột nhiên đi đến làm tôi giật mình." Tống Dĩ Thi hơi xấu hổ cười nói.
Mạc Tuyết Nhi nhìn cô ta, lạnh lùng cười khẽ: "Tổng giám đốc Hoắc vẫn luôn như vậy, cô cứ làm quen dần là được."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com