"Ai ui, Đậu Đinh nhà chúng ta đúng là rất biết lý sự đấy..." Dương Mỹ Dung cười đến không thở nổi.
"Bạn nhỏ Tần Mộ Mộ, xin con đừng dùng cái học thuyết xằng bậy ngụy biện kia của con để lừa gạt daddy con nhé.... Dù sao anh ấy còn đơn thuần, chưa nhìn rõ bộ mặt thật của các con... Con đường hoàng tìm lý do biện minh cho việc tham ăn của bản thân như thế có ổn không?" Hoắc Miên liếc cô con gái nhà mình.
"Bị mommy phát hiện mất rồi... Ha ha, là con trêu daddy chơi thôi, làm sao con có thể tự sa ngã như vậy chứ... Người mập sẽ không có mùa xuân đâu."
Tần Sở: "..."
Anh nhận ra mình già thật rồi, tư duy logic của hai đứa bé quá mạnh, lời nói của chúng cũng có lúc làm cho anh trố mắt há mồm.
Ngay lúc mọi người sắp ăn xong thì Bố Đinh mặc váy ngủ bằng bông màu trắng đi xuống từ trên tầng.
Trên mái tóc dài đen nhánh của con bé là một cái băng đô màu đỏ gạo, cực kỳ đáng yêu.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com