"Các bảo bối, nào ăn mì thôi, nếu không ăn sẽ mì sẽ nguội hết đấy..." Tần Sở thiện ý nhắc nhở.
Trong lòng lại nghĩ, trông trẻ con quả thật không phải là một chuyện dễ dàng. Vốn dĩ anh cho rằng hai chị em rất dễ dỗ, dẫn hai đứa đi chơi là ổn, thế nhưng không ngờ Bố Đinh và Đậu Đinh lại nói ra những lời khiến người ta kinh ngạc như vậy.
Nhất là cô chị, luôn đột ngột hỏi ra một số câu hỏi hóc búa. Lúc Tần Sở trả lời luôn phải nơm nớp lo sợ, chỉ lo nói sai sẽ làm con gái không vui.
Bốn năm nay, tuy rằng hổ thẹn với Hoắc Miên, thế nhưng Tần Sở biết Hoắc Miên sẽ hiểu cho anh, vì vậy tình cảm hoàn toàn có thể từ từ ấm lên.
Thế nhưng với anh thì cặp sinh đôi khá xa lạ. Vì vậy anh nóng lòng bồi dưỡng tình cảm với hai đứa con gái, thế nhưng không ngờ đây lại là một chuyện khó như vậy.
"Daddy, daddy có tâm sự sao?" Bố Đinh liếc mắt nhìn daddy hỏi.
"Không có."
"Lừa đảo... Ánh mắt của daddy dường như đang hiện lên bốn chữ… buồn lo kinh khiếp."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com