"Yêu? Ha ha… anh biết cái gì là yêu sao?" Hoắc Miên cười trào phúng.
Tiếng yêu thốt ra từ miệng loại người như Hoắc Tư Khiêm rất nực cười, cũng vô cùng mỉa mai.
"Đương nhiên tôi biết, yêu là mang hết tất cả những gì tốt nhất cho đối phương, để cô ấy ở bên cạnh mình… mãi mãi."
Cách lý giải của Hoắc Tư Khiêm với tình yêu rất độc đáo, cũng rất ngang ngược.
Anh ta cảm thấy yêu là phải có được, phải chiếm hữu, phải bên nhau cả đời.
Căn bản anh ta không hề nghĩ tới yêu là thấu hiểu, là bao dung, là kiên nhẫn, thậm chí là đặt mình vào vị trí của người khác để suy nghĩ thay người ta.
Không để đối phương phải ấm ức một chút nào…
"Ha ha… thôi bỏ đi, loại người như anh đừng nói về tình yêu nữa. Mà tình yêu của anh cũng rất nặng nề, tôi không nhận nổi."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com